Đích Nữ Cuồng Phi: Cực Phẩm Bảo Bối Vô Lại Nương

Chương 270: Cực hạn vô sỉ




Edit: Lam Thiên..

Tà Dịch nở nụ cười, hắn muốn cười to, hắn chỉ biết nữ nhân của hắn tuyệt đối sẽ không làm chuyện mua bán lỗ vốn.

“Ngươi... Đông Phương Ngữ Hinh, ngươi đừng khinh người quá đáng...”

Một trăm vạn lượng? Nhìn một chút, kiểm tra một chút, liền một trăm vạn lượng, đây chính là ăn cướp?

“Tứ Vương Gia có thể lựa chọn không nhìn a? Ngươi nhanh chóng chọn đi, ngươi đến cùng có nhìn hay không, nếu không nhìn, vậy đừng chậm trễ buôn bán của chúng ta...”

Tứ Vương Gia âm thầm cắn răng, hắn quay đầu nhìn về phía Đông Phương Trình, Đông Phương Trình gật gật đầu, nếu bọn họ nhìn, có lẽ còn có một đường hi vọng, nhưng nếu là không nhìn, cũng chỉ có thể chờ chết.

“Đông Phương Ngữ Hinh, xem như ngươi lợi hại...”

Tứ Vương Gia hung hăng trừng mắt nhìn Đông Phương Ngữ Hinh, hắn nhấc chân đi về phía trước, Đông Phương Ngữ Hinh lại cười sáng lạn, tươi cười kia, thật đúng là người gặp người thích hoa gặp hoa nở a.

“Tạ vương gia tán thưởng...”

Tứ Vương Gia đến trên đài bán đấu giá, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm cài lồng thủy tinh kia, muốn hất ra, bán đấu giá sư không dám, Đông Phương Ngữ Hinh đi theo lên, mở chiếc lồng thủy tinh ra, bàn tay trắng nõn lấy ra hộp ngọc bên trong lồng thủy tinh sau đó mở ra, đưa cho Tứ Vương Gia...



Này...

Quy Nguyên đan, Quy Nguyên đan này, vừa thấy sẽ biết viên đan dược này không phải là viên được luyện chế đã lâu.

Tìm một lần, không thấy có điểm đen kia, mà mặt ngoài đan dược, cũng không bóng loáng...

Đan dược này, tỉ lệ không sai, khỏa của Tứ Vương Gia trong, hắn tự nhiên rõ ràng, tỉ lệ cũng không sai, nhưng cùng so sánh với khỏa này thì cấp bậc lại kém một chút.

Đan dược sáng bóng trơn nhẵn, tinh tế, đây là một quả vừa mới được luyện chế không lâu.

Hắn muốn nói đây là của chính mình, nhưng... Nói như thế nào? Cách xa cũng quá lớn.

Có lẽ, khỏa này là do luyện đan sư vừa mới luyện chế xong liền mang đến đấu giá.

Ý cười trên mặt Tứ Vương Gia đã sớm không thấy mà đổi thành một mặt màu xám trắng.
“Tứ Vương Gia, nhìn rõ chưa? Là khỏa Quy Nguyên đan kia của ngươi sao?”

Đông Phương Ngữ Hinh thản nhiên cười, Tứ Vương Gia bỗng nhiên ngẩng đầu, nâng mắt nhìn Đông Phương Ngữ Hinh mỉm cười, nữ nhân này...

Nữ nhân này, nhất định là cố ý.

Nàng ngay từ đầu đã biết đan dược này không phải của hắn, ngày hôm qua hắn còn cho rằng đây chính là khỏa kia của mình, vì vậy mới xảy ra một màn ngày hôm nay, khiến hắn tức đến hộc máu.

“Ngươi cố ý?”

Hai mắt hắn lên án Đông Phương Ngữ Hinh, Đông Phương Ngữ Hinh lắc đầu, không hiểu nói:

truy cập //truyencuatui.net/ để đọc truyện
“Ta không rõ ý tứ của vương gia...”

“Ngữ Hinh, nếu ngươi vẫn ghi hận bổn vương lúc trước không cưới ngươi, vậy hiện tại ta nguyện ý tìm phụ hoàng tứ hôn cho ta và ngươi, Đông Phương Ngữ Phượng đã bị ta hưu, chúng ta một lần nữa bắt đầu lại được không...”

Tứ Vương Gia bỗng nhiên bắt lấy tay của Đông Phương Ngữ Hinh, Đông Phương Ngữ Hinh đem hộp ngọc đưa cho bán đấu giá sư, trên mặt có chút dở khóc dở cười, Tứ Vương Gia này thật sự là đủ hồn nhiên, giờ phút này, trước mặt nhiều người như vậy, cũng dám chẳng biết xấu hổ nói những lời này.

“Hồ Diên Chân, ngươi xem bổn vương là người chết sao?”


Một đạo bóng dáng bỗng nhiên bay qua, một phen kéo Đông Phương Ngữ Hinh lại đồng thời đẩy Tứ Vương Gia ra, Tà Dịch không vui quát.

“Ngữ Hinh, ta đối với ngươi, thật sự là nghiêm túc... Ta biết người ngươi yêu là ta... Ta sẽ hảo hảo quý trọng ngươi...”

Tứ Vương Gia chỗ nào là đối thủ củ Uất Trì Tà Dịch, hắn bị đẩy ngã trên mặt đất, chật vật đứng lên, mặt dày mày dạn nói.

“Thật đúng là xem bổn vương như không tồn tại sao?”

Nhân vương bỗng nhiên nở nụ cười, thanh âm kia, cách mặt nạ, có chút... Dọa người.

“Tứ ca, ngươi vẫn là nên về trước đi...”

Lục vương gia nhìn không được, cho dù là hắn cùng Tứ Vương Gia quan hệ luôn luôn không tốt...