Edit: Lam Thiên..
Tứ Vương Gia trơ mắt nhìn hắn, hắn muốn kêu người, nhưng trong mật thất này cách âm hiệu quả vô cùng tốt, cho dù hắn có kêu rách yết hầu, cũng sẽ không có người biết.
Đây là do hắn thiết kế nhưng hắn hiện tại vô cùng phẫn hận mật thất cách âm a a a.
Hắc y nhân đi rất chậm, một cước một cước, Tứ Vương Gia oán hận nhìn, hận không thể, lập tức đi qua giết hắn.
Chết tiệt, là ai, là ai cũng dám thiết kế hắn?
Hắc y nhân đi ra ngoài, mật thất một lần nữa an tĩnh lại, Tứ Vương Gia tuyệt vọng nhắm mắt lại, hắn đã đáp ứng qua với hoàng thượng, đáp ứng hôm nay hắn sẽ giao ra Quy Nguyên đan, mà lúc này...
...
“Thân ái, làm xong rồi?”
Nhìn thấy Tà Dịch nhanh trở lại nhanh như vậy, Đông Phương Ngữ Hinh hưng phấn hỏi.
Võ công cao chính là thật tốt, trở về sớm hơn nhiều so với dự tính của nàng.
Uất Trì Tà Dịch vừa nghe Đông Phương Ngữ Hinh nói, liền lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ngã sấp xuống.
Cũng may mắn võ công hắn không sai, vội vàng ổn định thân mình.
“Không thể nào? Dựa vào võ công của ngươi lám sao có thể không làm được?”
Đông Phương Ngữ Hinh có chút không thể tin được, Uất Trì Tà Dịch lắc đầu, vội vàng nói:
“Hinh Nhi, nàng vừa mới nói cái gì?”
“Ta... Ngươi có hay không đã làm tôt?...”
Người này sao lại thế này a, chẳng lẽ nàng hỏi không đúng sao?
“Không phải, không phải những lời này, là câu trước kia...”
Uất Trì Tà Dịch sửa chữa nói, Đông Phương Ngữ Hinh lắc đầu: “Chưa nói cái khác...”
“Xưng hô của nàng...”
Uất Trì Tà Dịch thật nhẫn nại hỏi, Đông Phương Ngữ Hinh hắc hắc cười: “Thân ái?”
Đông Phương Ngữ Hinh xấu hổ, đại ca này, hóa ra là vì những lời này thiếu chút nữa ngã sấp xuống a, rất... Rất không có định lực.
“Đúng, chính là cái này, lại kêu một lần đi...”
Uất Trì Tà Dịch có chút kích động nho nhỏ, miệng Đông Phương Ngữ Hinh, không nghĩ tới cũng có lúc ngọt như vậy.
“Ha ha... Thân ái, ngươi làm xong rồi sao?”
Uất Trì Tà Dịch vội vàng gật đầu, hắn tự thân xuất mã, làm sao có thể làm không tốt đây?
“Kia này nọ?”
Đông Phương Ngữ Hinh duỗi bàn tay nhỏ bé ra, Uất Trì Tà Dịch đem chiếc hòm đưa lên, mở ra vừa thấy, quả nhiên là Quy Nguyên đan nàng luyện chế.
Thứ này tốt, chờ thời điểm đấu giá, lại đổi thành bạc.
Mà Tứ Vương Gia, phỏng chừng sẽ phải sứt đầu mẻ trán một đoạn thời gian đi.
Ha ha, Đông Phương Ngữ Hinh vui vẻ cười to.
...
Hắc y nhân... Thân pháp kia... Võ công kia...
Hắc y nhân đã đi, Tứ Vương Gia vẫn còn đang suy nghĩ, hắn cũng không phải là đối thủ của người kia, người của hắn, cũng ngăn không được hắn.
Mà thân mình của người kia, hắn thế nhưng cảm thấy có chút quen thuộc.
Giày, hoa văn kia...
Tứ Vương Gia từ mật thất đi ra, lập tức họa ra đồ án, đối với quản gia phân phó vài câu.
Quản gia đầu tiên là cả kinh, sau đó chạy nhanh đi ra ngoài.
Quy Nguyên đan đã đánh mất, Tứ Vương Gia đáp ứng ngày thứ hai đưa cho hoàng thượng, nhưng buổi tối lại bị người trộm đi.
Nói cho hoàng thượng, hoàng thượng sẽ nghĩ sao?
Ha ha, kia hoàng thượng không phải sẽ nghĩ là hắn không muốn đưa cho hoàng thượng sao?
Cho nên, Tứ Vương Gia không dám đi vào trong cung nói, chỉ có thể mau chóng hỏi thăm một chút, tranh thủ tự mình tìm ra.
Này đánh mất, cũng quá trùng hợp một chút đi?
Hắn âm thầm nhíu mày, thật sự sẽ là hắn sao?
Bất an ở trong phòng đi tới đi lui, đợi hơn nửa canh giờ, quản gia mới vội vã đi trở về:
“Hồi vương gia, thuộc hạ đã suốt đêm đi hỏi qua, này thật là... Là hoa văn ở giày của Đông Phương tướng quân...”
Giày cổ đại, đều là chính mình tự làm.
Quan ủng cũng không kém là bao nhiêu, nhưng bình thường mặc, hình thức tuy rằng không sai biệt lắm, nhưng...