Edit: Lam Thiên..
Tứ Vương Gia đau lòng nói xong, hoàng thượng vừa nghe, cười càng thêm vui vẻ:
“Hảo... Trẫm “Chân Nhi, thật sự là một đứa nhỏ hiếu thuận...”
Hiếu thuận này, hắn tình nguyện... Không cần...
Tứ Vương Gia âm thầm nói xong, trên mặt muốn đè ra một nụ cười, nhưng lại thế nào cũng không làm được.
Bảo bối của hắn, Quy Nguyên đan của hắn, đá kê chân của hắn a.
“Kia ngày mai nhi thần tự mình mang theo Quy Nguyên đan tới hiến cho phụ hoàng...”
Tình huống như vậy, hắn vốn là có thể bảo hoàng thượng cho người qua lấy về, nhưng hắn không bỏ được, cất giữ lâu như vậy, hiện tại phải tặng người... Hắn như thế nào cũng muốn hảo hảo nhìn lần cuối, không phải sao?
Này không chỉ là chuyện tiền, mà trong đó, còn có rất nhiều chuyện tình a.
Tứ Vương Gia sau khi trở lại phòng, liền trực tiếp tiến vào mật thất vương phủ, luôn luôn cũng chưa đi ra.
Trong mật thất, bào bối trân quý tự nhiên là có rất nhiều, mà về nguyên đan, là nằm ở trong một chiếc hòm màu xanh biếc.
Cẩn thận mở hòm ra, nhìn đến đan dược mượt mà kia, nếu là...
Nếu là võ công của chính mình tiến bộ một chút, nhanh chút có thể tầng mười đỉnh phong, kia Quy Nguyên đan này, chính là của mình.
Nhưng gần đây xảy ra rất nhiều chuyện, chậm trễ tu luyện của hắn, hơn nữa tâm tình cũng không phải tốt lắm...
Tứ Vương Gia cảm thán, tay trực tiếp thân lấy Quy Nguyên đan ra, ôn nhu vuốt ve nó, giống như vuốt ve âu yếm nữ nhân của chính mình.
Nhân sinh tại thế, rám chin phần mười là không theo ý người.
Mà chính mình... Đường đường là một vương gia, lại còn là nhi tử của hoàng hậu, từ trước tới nay vẫn luôn luôn thuận buồm xuôi gió cho đến khi...
Nữ nhân kia đột nhiên xuất hiện.
Đông Phương Ngữ Hinh, năm năm trước, hắn hận không thể lập tức đánh chết nàng,
Nhưng hôm nay...
Nghĩ đến bộ dáng nàng hào quang bắn ra bốn phía, nghĩ đến tươi cười của nàng quyến rũ động lòng người, tâm hắn vẫn như cũ khó có thể bình tĩnh.
Đây là thói hư tật xấu của nam nhân, cho dù là biết sau này rất nhiều chuyện có khả năng đều cùng nàng có liên quan, nhưng hắn vẫn như cũ quên không được nàng, khó có thể quên...
Nữ nhân từng là vị hôn thê của hắn này.
Hắn thiết kế nàng rất nhiều lần, nhưng mỗi một lần, đều là bị nàng thiết kế ngược lại.
Không thể không nói, nàng thật sự thật thông minh, thông minh làm cho người ta... Hận không đứng dậy.
Đông Phương Ngữ Hinh, nếu thời gian đảo ngược, trở lại năm năm về trước, thời điểm chúng ta còn chưa thành thân, ngươi sẽ lựa chọn gả cho ta, làm vương phi của ta sao?
Quy Nguyên đan, chung quy là hy vọng xa vời của hắn a.
Ngẫm lại một chút thời gian trong quá khứ, Tứ Vương Gia luôn luôn không đi ra ngoài, hắn đã quên thời gian bên ngoài, đồng thời cũng đã quên luôn toàn bộ hết thảy, chính mình tự đắm chìm trong chính suy nghĩ của mình.
Bỗng nhiên, cửa mật thất môn động đậy, thanh âm thật nhỏ, nhưng Tứ Vương Gia vẫn như cũ nghe thấy được.
Quy Nguyên đan trong tay vội vàng để vào trong hòm.
Đem hòm cất vào trong tay áo của mình, hắn quay đầu nhìn về phía phương hướng phát ra âm thanh, đã thấy một cái hắc y nhân lẳng lặng đứng.
“Ngươi là ai, muốn làm cái gì?”
Hắn lạnh giọng hỏi, hắc y nhân kia cười hắc hắc, vung tay lên, tạo ra một cái chiêu thức kỳ quái.
Không trung bỗng nhiên hơn một phần mùi khác thường, mà Tứ Vương Gia, vừa muốn vận chân khí chống cự, lại phát hiện chân khí trên người, thế nhưng giống như bị người lấy đi, căn bản dùng không được.
Hắn không thể tin được trừng lớn mắt, hắn cũng là người từng trải, có độc dược gì hắn chưa từng thấy qua, hơn nữa chiếu theo võ công của hắn, cũng có chút có thể chống cự lại độc dược được một khoảng thời gian ngắn, nhưng hiện tại độc này, hắn thế nhưng không hề có lực chống cự...
Kia hắc y nhân thản nhiên đi tới, đến trước mặt hắn, không cần tốn nhiều sức từ trong tay áo hắn, lấy đi chiếc hòm.