Edit: Voi còi
“Ta... Tự nhiên là dẫn người tiến lên, hoặc là cùng Mẫn Bá Thiên đàm phán...”
Nhu Y mặt đỏ lên, nàng cũng không có chủ ý gì hay, tuy rằng nàng cùng Mẫn Bá Thiên có chút giao tiếp, nhưng...
Điều kiện tiên quyết là, không liên lụy đến lợi ích hai bên, thời điểm bây giờ, nếu nàng nói chút chuyện với Mẫn Bá Thiên, kia không phải tự mình chuốc lấy cực khổ sao?
“Vậy không phải được sao? Muốn tiến lên, chính ngươi cũng nhẹ nhàng, về phần đàm phán, ngươi làm sao mà biết chúng ta không nói qua?”
Đông Phương Ngữ Hinh cười hì hì nói, tuyệt không tức giận.
Khóe mắt liếc nhìn, đã sớm đảo qua Uất Trì Tà Dịch, chỉ là mặt của hắn trầm xuống, cũng không có liếc nhìn Nhu Y một cái.
Điểm này, làm cho Đông Phương Ngữ Hinh vạn phần vừa lòng.
“Ngữ Hinh, chẳng lẽ ngươi có ý kiến gì hay?”
Uất Trì Tà Tâm bỗng nhiên mở miệng, vẻ mặt hứng thú hỏi.
Lời này, vốn dĩ không sai, nhưng mà... Hắn xưng hô như vậy, làm cho Đông Phương Ngữ Hinh có chút không tiếp thụ được.
Nàng rất muốn hỏi một câu, đại ca, ngươi xác định ngươi là đang gọi ta sao? Chúng ta có quen thuộc như vậy sao?
“Tà Tâm, đệ nên gọi Hinh nhi là nhị tẩu...”
Uất Trì Tà Dịch không vui nhìn hắn, thế nhưng Tà Tâm không quan tâm cười:
“Hình như nàng còn chưa phải là nhị tẩu đi?”
Hôn lễ bên ngoài, Thiên Thương đảo bọn họ không thừa nhận đâu.
Đông Phương Ngữ Hinh muốn tiến vào cửa của Uất Trì gia, không đơn giản như vậy.
“Chúng ta đã thành thân, đây là sự thật...”
Giọng nói của Uất Trì Tà Dịch kiên định, đây là nói với Tà Tâm, cũng là nói cho Nhu Y.
Là nhắc nhở, cũng là cảnh cáo.
“Vậy chuyện của Mẫn Bá Thiên phải làm sao bây giờ? Phụ thân vẫn luôn luôn chờ tin tức của chúng ta đấy?”
Hiển nhiên Tà Tâm không muốn quấn quýt vấn đề vừa rồi, hiện tại hắn quan tâm nhất là người trong tộc.
Nếu như Uất Trì Tà Dịch giải cứu không thành công, vậy...
Xem như một cái sai lầm, cùng hắn mà nói, cũng là chuyện tốt.
“Gấp cái gì? Ta đây làm việc cũng không có gấp gáp...”
Trời chiều đẹp vô hạn, chỉ là,... Hơn hai cái người không liên quan.
Uất Trì Tà Dịch đang tản bộ, Tà Tâm và Nhu Y cũng không đi, trong khoảng thời gian ngắn này, nhân số liền nhiều hơn hai người.
Mặt trời chậm rãi hạ xuống, một bên của Hoàng Hạc lâu có nước, trong nước có mấy chiếc thuyền nhỏ, lắc lắc đung đưa, làm cho người ta một loại cảm giác thật nhàn nhã.
“Hinh Nhi, có muốn ăn cá không?”
Nhìn trời chiều hất tới trên mặt nước, ánh sáng lấp lánh, Uất Trì Tà Dịch đột nhiên hỏi.
“Có thể a...”
Câu cá!? Đó là một ý kiến không tồi, vừa có thể chờ người, tiếp theo sau, chính là nhìm ngắm phong cảnh một chút, buổi tối còn có thể có thịt cá tươi để ăn.
Một công ba việc, thật sự là một chuyện tốt a.
“Ngươi... Các ngươi...”
Nghe bọn họ nói ăn cá, vốn dĩ Tà Tâm có vài phần không hiểu, nhưng khi nhìn đến bọn họ ở trên sạp một tiểu thương mua cần câu, hắn hoàn toàn trợn tròn mắt.
“Suỵt, đừng lên tiếng, quấy nhiễu con cá của ta...”
Uất Trì Tà Dịch làm động tác chớ có lên tiếng, mà lúc này, không chỉ là hắn, Đông Phương Ngữ Hinh cùng Hoan Hoan cũng một người một cái cần câu, có tiếng cũng có miếng ngồi câu cá.
“Huynh... Uất Trì Tà Dịch, huynh cũng biết chúng ta còn có trên dưới một trăm người bị Mẫn Bá Thiên bắt?”
Đây là chuyện mà thiếu đảo chủ nên làm sao? Chính người mình gặp nạn, thế nhưng hắn ta còn có tâm trạng câu cá, thật sự là quá...
Hơi quá đáng a.
“Đệ gấp cái gì? Ta nói mặc kệ sao?”
Liếc Tà Tâm một cái, người này, liền là mèo lấy chuột, xen vào việc của người khác.
“Huynh trông coi thế nào? Trông coi tại đây câu cá sao?” Tà Tâm hừ lạnh một tiếng, thở phì phì xoay người bước đi.
Mà Nhu Y, sô với Tà Tâm cũng muốn thông minh hơn, nàng cũng mua cần câu, ngồi xuống câu cá.