Edit: PDN
Hai người cùng hỏi, Đông Phương Ngữ Hinh lắc đầu: “Không có gì... Chẳng qua nhớ đến chuyện lúc đầu...”
Liên hệ máu mủ, đúng là một chuyện rất kỳ lạ.
“Ai, chuyện trước kia, thật buồn lòng...”
Quỷ nhỏ Hoan Hoan lại thở mạnh một tiếng, Đông Phương Ngữ Hinh bế bé lên, ôn nhu nói:
“Con mới lớn bao nhiêu, buồn cái gì?”
“Con... Con là buồn vì chính mình... Soái ca của con, thế mà hóa ra lại là cha con...”
Đông Phương Ngữ Hinh im lặng... Uất Trì Tà Dịch cũng hơi đổ mồ hôi, có lẽ đây là duyên phận, người như hắn, cũng sẽ không tùy tiện chấp nhận người khác bắt chuyện.
Đầu năm nay, nhiều nữ nhân yêu thương nhung nhớ tùy tiện quyến rũ hắn, có điều, khẳng định tiểu nha đầu Hoan Hoan là người ít tuổi nhất.
Cũng là người duy nhất khiến hắn hứng thú.
“Con nha... Mới mấy tuổi? Đã nghĩ quyến rũ soái ca? Hoan Hoan, luyện công thật tốt cho ta...”
Yêu sớm là không đúng, tình yêu giữa già trẻ thật đáng xấu hổ, vì sao tiểu nha đầu này lại không cảm thấy chút nào vậy?
“Con biết, mẫu thân...”
Tiểu nha đầu ngẩng đầu hôn một cái lên mặt Đông Phương Ngữ Hinh. Đúng lúc này, tiểu nhị bê thức ăn đến, người một nhà bắt đầu ăn cơm.
“Chúng ta chờ bọn họ ở đây à?”
Mẫn Bá Thiên đi trở về. Độc kia, Lạc trưởng lão hình như không thể giải nha.
“Ừ, chờ xem...”
Đông Phương Ngữ Hinh bình tĩnh nói xong: “Độc này là nhằm vào người biết võ công, Phác Dương sơn chắc hẳn không có người không biết võ công, cho nên, toàn bộ hiệu nghiệm. Mà độc dược cũng tùy theo võ công của bọn họ mạnh yếu mà thay đổi, nghĩa là võ công càng cao, trúng độc lại càng nặng... Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, nhiều nhất hai canh giờ, sẽ có người hôn mê...”
Đầu tiên là cả người vô lực, sắc mặt xanh trắng, mà hôn mê...
[ truy
en cua tui . net ] Ha ha, Đông Phương Ngữ Hinh gian trá nở nụ cười, đây chính là lúc khảo nghiệm tác dụng của Lạc trưởng lão.
Hiện tại, Phác Dương sơn cũng không phải chỉ có một luyện đan sư là Lạc trưởng lão, có điều hắn cũng là lợi hại nhất ở đó.
“Hinh Nhi, độc này có thể tin được không?”
Không phải hắn hoài nghi trình độ hạ độc của Đông Phương Ngữ Hinh, mà là, ngộ nhỡ bị bọn họ may mắn phá giải, vậy...
Những con tin kia...
“Chắc hẳn không thành vấn đề, chỉ cần có người hôn mê, chúng ta đã buôn bán lời...”
Nếu như hôn mê, võ công của bọn họ sẽ suy giảm rất nhiều, hơn nữa, cho dù giải độc vẫn như thế.
Đây chính là đồ quý của nàng nha, không truyền ra ngoài.
“Ừ, vậy là tốt rồi... Nhưng mà, Hinh Nhi chiêu này của nàng thật không tồi. Bọn họ giết hai mươi người của chúng ta, nàng liền phá hủy cao thủ của bọn họ...”
Cái này gọi là gì? Ăn miếng trả miếng? Không hổ là nữ nhân của Uất Trì Tà Dịch hắn, thật sự ngoan độc mà...
Cơm nước xong bọn họ cũng không sốt ruột, ba người, trực tiếp tản bộ du ngoạn.
Uất Trì Tà Tâm đến xem xét, nhìn thấy bộ dáng của bọn họ nhàn nhã như vậy, giận dữ:
“Uất Trì Tà Dịch, vì sao ngươi... Bọn họ đều ở trong tay Mẫn Bá Thiên, ngươi chẳng những không đi cứu người, lại còn...”
Cùng hắn đi đến đúng là Nhu Y, người luôn nhìn Đông Phương Ngữ Hinh không vừa mắt.
“Đông Phương Ngữ Hinh, là chủ ý của ngươi phải không? Hừ, không phải người của Thiên Thương đảo chúng ta chính là không giống nhau, người của Thiên Thương chết sống, người nào đó cũng sẽ không quản...”
Nhu Y hung ác nói xong, Uất Trì Tà Dịch ánh mắt lạnh lùng, vừa muốn nổi giận, Đông Phương Ngữ Hinh lại giữ chặt tay hắn:
“Ai nha, chẳng lẽ hai người các ngươi có biện pháp gì muốn đi cứu người?”
Uất Trì Tà Dịch là một nam nhân tranh cãi với một nữ nhân thật mất mặt. Đông Phương Ngữ Hinh nàng mới không ngốc như vậy đâu?