Địa Phủ Đế Vương

Chương 111




Bên này, kiếm khí trực tiếp cắt phân nửa bức tường, một cái cửa sổ kẹp giấy trắng bị tróc tung tới xoay tròn vào trong, chuông đồng vang lên thật nhiều dư âm, rắn chắc cỡ nào cũng bị bóp méo trông như khối sắt vụn dưới sợi dây kim loại lỏng lẻo, gạch miếng gạch ống nhấp nhô, tiếng người la hét pha vào sợ hãi không ngừng.

Bên kia, cổ thụ xối lá, bật lên hàng hàng rễ cây già nua, búng vỡ nền gạch, tường sập ngói trút, âm thanh ngói trút xuống như mưa rào, âm ỉ không ngớt, cột nhà cao lớn tựa hồ thanh kẹo bị bẻ ngang, cái lăn lộn náo nhiệt, cái chỉ còn một đoạn trơ trọi dưới mái nhà.

Kiếm khí đổ lên bậc tam cấp, để lại khe rãnh thật sâu, lộn xộn, bàn ghế nổ tan tành, tượng thần mất đầu toả đầy cám, đèn đuốc đổ ngã, tiếp theo sau đó cháy vào gỗ cây, cháy lan ra màn trướng tơ lụa.

Toà nhà cao tầng bị phang mất chân, nặng nề tuột xuống một mạch, không chịu nổi áp lực mà dúm dó, một gian phòng bị xuyên tới tận phía sau, một cái cầu đá bị chém đứt lìa, hồ nước vẩn lên đục ngầu.

Lý Thành Thiên đứng ngay Hoả Đại Tiên, cho nên Hoả Đại Tiên lông tóc không hề hư tổn, cái hắn chịu ảnh hưởng là tinh thần xơ xác, nhìn tới cơ đồ bao đời dựng lên một khắc này mất sạch.

Tất cả đạo nhân dĩ nhiên không dám hướng Lý Thành Thiên mà chạy, chỉ có thể đi về ba đạo điện môn còn lại, có cái đạo nhân cũng biết dùng thuật bay nhảy.

Bất quá bọn hắn nhận ra sự tình liền chậm, đạo quán lại quá lớn nhất thời làm sao ra khỏi, mà Tinh Đình Điểm Thủy rất nhanh quét tung toàn bộ đạo quán phương viên.

Trong tình huống nguy cấp, những người vô tình gặp kiếm khí liền không kịp mở miệng nói cái gì, thân người nổ thành pháo hoa máu, tan xương nát thịt.

Có người trong lúc chạy loạn, né tránh tường lật ngói rớt, thế mà bị cột nhà lăn phải, đè bẹp hết nội tạng, khạc máu mà chết.

Có người nấp trong phòng không dám ra ngoài, rốt cuộc cả phòng đều sụp đổ, chìm trong đất bụi.

Vậy mà có người còn tranh thủ thu dọn đồ đạc cùng tài sản quý giá, mấy cái khác cố chạy không tránh khỏi kết cục, làm sao tới phiên hắn chạy, chưa kịp quay về đã bị tảng đá quẳng trúng đầu.

Mỗi cái đều có cách thức khác nhau mà rời khỏi nhân sinh, một ngàn cái thật không tính ra hết.

Không sai, chưa đầy mười phút sau, Âm Dương Giáo chính thức dẹp tiệm, gần như một ngàn người đều chết, từ chết cho tới nằm hấp hối, người được toàn thây cũng không có mấy cái.

Hai bên Lý Thành Thiên lúc này đã trải ra mênh mông, tử khí ngút trời, xa xa thỉnh thoảng nghe được tiếng gió gào thét bi thảm, như là oan hồn ai oán, sặc mùi thương tâm.

Đằng sau Hoả Đại Tiên đang ngồi mới là kinh dị, nhìn quanh chỉ còn lại hoang phế, như là công trình còn đang dang dở, không may gặp thiên tai thế là đình chỉ, tuy nhiên chịu hủy hoại không ra thể thống gì.

Từ một cái khang trang đạo quán cùng giáo đường, chưa gì đã trở thành bãi tha ma, người chết như rạ, có thể nhận biết qua mùi máu tanh đầy buồn nôn.

Nếu là Lý Thành Thiên trước đây mùi máu tanh này có thể chấn kinh hắn, nhưng Lý Thành Thiên bây giờ trong người có loại cuồng huyết, khiến hắn thật ngứa ngáy.

Cảm giác giết hết tất cả vẫn là hình phạt nhẹ nhất.

Không gian vắng lặng tới mức ngượng ngùng, vậy mà một khối đá mỏng được dạt văng, một cái nam tử ngóc đầu lên ho ra toàn khói bụi.

Hắn lau lau gương mặt, buồn bực đi tới.

Thật ra hắn chính là Lương Vi, con trai Lương Hàn, hắn đang trong đạo bào màu vàng chưa chỉnh tề, ánh mắt hiện lên còn mơ ngủ.

Quả thực hắn mãi ngủ chưa tỉnh dậy, chỉ nghe bên tai ầm ầm, sau đó mở mắt ra thì thấy như thế này.

Giống như mình vừa xuyên không vậy.

Lương Vi nhận ra Hoả Đại Tiên, giật mình vượt qua gạch đá chất chồng, chạy tới. "Sư phó, chuyện này là thế nào?"

Giờ phút này Hoả Đại Tiên không còn tâm tình để đáp trả, ngồi như người mất hồn.

Lại nhìn qua Lý Thành Thiên, Lương Vi kêu to. "Là ngươi, tên nhà nghèo, ngươi không tại Lý gia thôn tới đây làm gì?"

Lương Vi không biết tên gọi Lý Thành Thiên, nhưng là người cùng thôn, danh tiếng Lý Thành Thiên nổi như cồn theo chiều hướng tiêu cực, hơn nữa hắn đã từng làm việc cho Lương trạch, nên rất nhanh nhớ được.

Nói về Lương Vi sau khi được chính tay cha mình chiếu cố, Hoả Đại Tiên đã nhận hắn vào làm đạo nhân cao cấp trong Âm Dương Giáo, được mọi người nể trọng, cho nên đồng tiền đi trước là đồng tiền khôn.

Nhưng thời gian ít ỏi Lương Vi học chưa được cái thuật pháp gì, trở về bản ngã thiếu gia ăn chơi, trái lại hắn là người may mắn nhất so với một ngàn đồ đệ còn lại, hắn nhưng còn sống tốt.

Chợt Lương Vi nhìn ra Lý Thành Thiên khác biệt, nhìn lại nhà cửa đã sắp qua hậu kiếp, động não một chút.

Tới đây hắn phát hiện ra rồi, ngón tay hướng vào Lý Thành Thiên, nói. "Là ngươi làm ra tất cả sao?"

Lý Thành Thiên không rảnh nói với hắn, mà cứ nhìn Hoả Đại Tiên, như là muốn chờ cái quần Hoả Đại Tiên được hong khô.

Thật tình mà nói đại tiên của chúng ta đã vắt sạch nước tiểu, lúc này sợ là không thể tiếp tục ép.

Chính xác hơn Lý Thành Thiên cảm giác chính mình lạc lối, hắn muốn đối thoại, nhưng hắn không biết nên nói cái gì.

Chợt trong đầu có luồng ký ức bắn qua, Lý Thành Thiên đang chơi vơi bắt được nó thì vui lên, nói. "Ngươi muốn sống chỉ cần trả lời ta một câu hỏi!"

Sau năm giây, máu chạy nhanh lên não bộ, Hoả Đại Tiên ngẩng mặt lên, lúc này đã khôi phục chút gì đó khí sắc. "Ngươi... Ngươi hỏi đi!"

Ban đầu Hoả Đại Tiên cứ nghĩ mình sẽ chết một cách khó coi, hiện tại Âm Dương Giáo không còn gì cả, không còn nơi hắn có thể bám vào, bao nhiêu công sức đổ sông đổ bể.

Hắn tiếc thương, hắn cảm thấy mình có lỗi với sư tổ.

Nhưng mà, suy đi nghĩ lại, hắn không phải hạng người này, hắn là người bán mạng cầu vinh, tham sống sợ chết.

Nếu Lý Thành Thiên giết hắn mới là không đáng ngờ, nhưng chỉ cần được sống, sau này còn thiếu gì cơ hội làm giàu.

Hắn là tu chân giả, tuổi thọ còn rất dài kia mà.

Lương Vi hai mắt toàn là sâu cay, nói. "Sư phó không được khuất phục, chúng ta phải đứng lên giết hắn, trả thù cho các huynh đệ!"

Trong mắt Lương Vi thì Lý Thành Thiên chỉ là một người điên, trong khi đó Hoả Đại Tiên tài ba xuất chúng, lý nào lại như vậy.

Lý Thành Thiên nói với Hoả Đại Tiên. "Chuyện Chúc Linh, đằng sau thực hư như thế nào?"

Hoả Đại Tiên trộm nhìn quanh một chút, cảm giác gió thổi càng là lạnh lẽo.

Tuy hắn sợ Lý Thành Thiên, nhưng khó lòng mà phản Đặng Phù Dung.

Tại Bình An Quốc, Đặng Phù Dung giống như làm tổng hội trưởng, đại diện cho toàn bộ giáo phái trong nước.

Nàng có công nâng đỡ Hoả Đại Tiên, khiến Âm Dương Giáo được như ngày hôm nay, nhưng nàng nâng hắn được cũng đạp hắn được.

Có điều hắn không đánh lại Lý Thành Thiên.

Hai bên đều là ác ma, Hoả Đại Tiên lấy bên nào thì bên còn lại đều có trừng phạt dành cho hắn.

Nhưng, chợt hắn nhớ ra, từ lúc thất bại trên tế đàn hắn đã nghịch với Đặng Phù Dung, chỉ là lo chạy khỏi Lý Thành Thiên truy sát, suýt nữa liền quên mất.

Hắn giết chết Trương Chúc Linh, nhưng không hoàn thành tế thần, không có moi tim nàng, sợ là một kiếm kia đã phá nát trái tim nàng.

Đặng Phù Dung biết được sẽ không để yên cho hắn, đúng ra lúc này việc hắn cần làm là cuốn hành lý cao chạy xa bay.

Đường nào cũng chết, nhưng hắn thành thật nói với Lý Thành Thiên, lúc đó hai người mặc sức đấu đá nhau, hắn sẽ có cơ hội sống sót.

Cuối cùng, Hoả Đại Tiên nghĩ thông suốt đành nói ra.