Địa Phủ Đế Vương

Chương 110




Kết giới này là dựa vào tường quách kết nối với bát phương chi địa, uy lực vô cùng, đương nhiên uy lực ở đây chỉ tính trên phòng ngự.

Bất quá tại bát phương chi địa giải thích được bát quái trong huyền môn, bằng này là có thể cản được một đầu đại yêu thú, Hoả Đại Tiên đối với nó rất có lòng tin.

Hắn quay sang nói. "Hiện tại yêu nhân đang định tấn công chúng ta, chúng ta thân là đạo nhân không thể khoanh tay đứng nhìn, mọi người cùng nhau chuẩn bị pháp khí! Kết giới từ Âm Dương Giáo sư tổ trước khi vũ hoá truyền lại, cao sâu không lường, tin rằng mười cái yêu nhân cũng không vào được. Chúng ta chỉ cần nắm giữ thời cơ phản kích!"

Vừa dứt lời, trên đầu bỗng dưng răng rắc, Hoả Đại Tiên hiếu kỳ nhìn lên.

Âm thanh kia, chính là do kết giới xuất hiện tia nứt toác, có thể liên tưởng tới mặt kính bị vỡ.

"Không, không thể nào!" Hoả Đại Tiên sắc mặt trải qua không biết bao nhiêu là biến hoá.

Sư tổ hố?

Lại răng rắc một tiếng, đường nứt trực tiếp từ ngoài cổng kéo dài tận phía sau, lệnh người hãi hùng khi đối mặt với nó, như là một đầu cự rết bò trên đầu mình.

Mà đường nứt phảng phất đánh vào trong lòng Hoả Đại Tiên một cái đau thắt.

Chợt kết giới phân thành ngàn mảnh đổ xuống, nhưng dừng lại một nhịp sau đó vỡ nát, rã ra khói bụi rực rỡ tung bay khắp nơi.

Kết giới sập!

Trên đầu cột lôi điện quằn quại một chút, không còn nơi để bám víu thế là chui hẳn vào trong.

Hoả Đại Tiên cuống cuồng cả lên, muốn tới cứu vớt bao nhiêu hay bấy nhiêu, nhưng là không biết mình cần phải làm gì.

Bởi vì quá trình dựng kết giới mất một canh giờ, nhưng đó chỉ tính trong lúc kích hoạt pháp trận mà thôi, trước đó muốn dẫn linh khí từ đất ngầm, một lần cũng tiêu hết tám ngày tám đêm, hội đủ bát phương chi địa chính là hơn hai tháng.

Tên kia vừa nổi giận phá kết giới, các ngươi nghĩ ta có thể cùng hắn thương lượng thêm hai tháng sao?

Quyết đấu một trận sinh tử là biện pháp không thể tránh khỏi.

Lúc này men theo khe cửa là hắc quang tiến vào, mang tới khủng bố trùng thiên, áp lực vô ngần.

Mấy cái đệ tử bị doạ cho hoảng sợ không nhẹ, bàn tay run rẩy nắm lấy kiếm, tiền viện đi tới sau cùng Âm Dương Giáo một ngàn người khó mà cầm được dũng khí.

Nếu từ trước Hoả Đại Tiên không nói kết giới là của sư tổ để lại, bọn hắn còn có thể suy nghĩ.

Nhưng cái giáo chủ này giới thiệu làm gì, bọn hắn nghe xong liền ỷ lại vào kết giới, rốt cuộc kết giới bị hỏng đồng nghĩa kẻ địch cao tay hơn, bọn hắn mất đi hết tâm lý chiến đấu.

Hoả Đại Tiên bực mình ném phất trần lên không, hai bàn tay đặt ra pháp ấn, ra sức quát. "Lục Binh Thu Hồn mười phần công lực!"

Sáu ngón tay bắn ra sáu đạo thanh quang vào phất trần, làm cho nó sáng lên không ngờ, lúc rơi về tay Hoả Đại Tiên liền chỉ vào hướng cổng chính.

Phất trần lông trắng hơi hơi kéo căng, một đạo như giò heo năng lượng bắn ra, phóng thẳng tới đại môn.

Rất nhanh biểu tượng ổ khoá màu xanh đập ngay giữa đại môn, có chút đẩy lùi hắc quang.

Cũng là làm cho đại môn mười phần chắc chắn.

Trong số đệ tử vài người có đầu óc linh lợi thấy vậy, không tự chủ lui về phía sau không dưới năm bước.

Bọn hắn thầm nghĩ giáo chủ khờ quá, chặn cửa làm gì cho mệt, người bên ngoài hẳn là có thừa năng lực nhảy vào bên trong, cơ bản không cần mở cửa.

Nhưng bọn hắn đã mắc phải sai lầm, người bên ngoài không có ý định trèo tường.

Đại môn run rẩy một nhịp, mơ hồ biểu tượng ổ khoá kia cũng là theo đó run rẩy, dễ dàng thấy được gương mặt Hoả Đại Tiên không có khí sắc cho lắm.

Lần thứ hai đại môn run rẩy, ổ khoá đong đưa, nền gạch dưới chân Hoả Đại Tiên đã bị giẫm ra mạng nhện.

Lần thứ ba... Ổ khoá tách rời, Hoả Đại Tiên nôn ra một vũng máu tươi thành đường vòng cung.

"Giáo chủ!"

"Giáo chủ!"

"Sư phó!"

Bầy bầy đệ tử xúm lại xem tình hình, Hoả Đại Tiên râu tóc muốn dựng ngược, bộ dạng thê thiết, máu đỏ thấm vào ngực áo, tuy nhiên phất trần trên tay hắn chỉ còn lại cái cuồi.

Lông trắng đều là rụng lả tả, không biết còn tưởng trên cao vừa có người trần nước nóng vuốt lông vịt.

Âm Dương Giáo thần bảo đây sao?

Chung quanh đệ tử áo xanh áo vàng đều có, hết mực quan tâm Hoả Đại Tiên, sâu trong lòng mỗi người không khỏi mà thốt lên, cái khe nằm.

Thần bảo rụng lông, bọn hắn thì có bao nhiêu sợi lông để rụng.

Chợt đằng trước hai thanh cửa nhanh chóng mở toang.

Bàng!

Mở cửa mà thôi, sức gió đánh lồng lộng vào y phục mọi người, hàm râu Hoả Đại Tiên muốn ném lên.

Cho tới khi mọi người nhìn lại, bên ngoài không có ai, nhưng đáng kinh ngạc là hai thanh cửa kia đẩy vào bên trong mạnh tới mức phá luôn chốt cửa, in sâu vào hai bên bức tường.

Tụi nó lún vào tường dày, bốn phía có chút rạn nứt, nhất thời trở thành kỳ tác.

Hắc phong cuốn vào, Hoả Đại Tiên chưa kịp chớp mắt, Lý Thành Thiên đã đứng ngay trước mặt hắn như là quỷ ảnh.

Á!!!

Âm Dương Giáo huynh đệ tận lực lui lại, giơ lên trường kiếm doạ đánh, lúc này tự nhiên trong đầu không nhớ ra bất kỳ công pháp nào.

Lý Thành Thiên phát ra ma khí quá mạnh, những người tại đây căn cơ chưa đủ, bị ma khí nuốt sạch hết can đảm.

Phần Hoả Đại Tiên không có la hét, nhưng là sợ hãi đặt mông ngồi xuống, nước tiểu không được kiềm chế xuyên qua đáy quần, loang giữa hai đùi.

Vừa vặn gương mặt hắn rơi trên mặt nước, thật có chút soi mặt vào nước tiểu nhìn cho kỹ.

Hắn nhìn lên Lý Thành Thiên, như điên dại nói. "Ngươi không phải người... Ngươi là ma!"

Lý Thành Thiên lắc đầu. "Vẫn chưa là ma! Đây mới gọi là ma!"

Tức thời Phế Tiên Ma Kiếm đâm xuống, Hoả Đại Tiên đột nhiên có động lực trấn tỉnh, vì gần với cái chết hắn càng khao khát được sống, con người nhưng có tâm lý ngược.

Bất quá, cũng không biết nói hên hay là xui, mũi kiếm còn một đốt ngón tay tới mặt Hoả Đại Tiên liền dừng lại.

Hoả Đại Tiên hai mắt nhìn đăm đăm, kém chút nhìn tới lé.

Cảm nhận thiên địa vẫn bình thường, xa xa chim hót, cũng đâu có biến cố xảy ra.

Thế là Hoả Đại Tiên gượng cười một tiếng.

Chợt đằng sau đầu Lý Thành Thiên, dưới trời xuất hiện một đạo kiếm khí đen sì, chếch hướng bay vọt tới.

Nhìn qua tưởng chừng rất nhỏ, nhưng tới gần kiếm khí phải lớn hơn cánh tay người, có cảm giác là trọng kiếm.

Kiếm khí đâm vào, một cái nam trung niên đạo nhân ánh mắt hiện lên vẻ trăn trối.

Bàng!

Nhưng may là kiếm khí không trúng hắn, mà là bên cạnh hắn, lẳng lặng nhìn qua, tường nhà bị ủi ngọt, một cái lỗ hổng lớn đủ để hắn chui vào bên trong sưởi ấm.

Trong lúc tất cả cùng nhau ngơ ngác, trên không lại xuất hiện kiếm khí, lần này chính là rất nhiều rất nhiều kiếm khí.

Trời xanh nhưng kiếm khí đen sì, phảng phất mưa sao băng, lại nói mưa sao băng toàn là màu đen mới lạ chứ.

Ngoại trừ Hoả Đại Tiên thì mọi người hiểu ra vấn đề, xách chân tìm nơi chạy thoát.

Bàng bàng bàng bàng!

Kiếm khí trận trận vô tội vạ đánh lên Âm Dương Giáo đạo quán, tấn công khắp nơi, trận này vừa dứt trận sau lại tới, có thể nói không muốn bỏ sót.

Chẳng qua đây là Lý Thành Thiên sử dụng Tinh Đình Điểm Thủy, dưới sức mạnh Tiên đồ, dưới trạng thái nhập ma mà phát huy tới mức này.

Nhà cửa đổ nát, khói bụi mịt mờ, nhưng không ảnh hưởng gì tới thân thể Hoả Đại Tiên, hắn chỉ cần bài tiết vừa xem kịch là đủ.

Rốt cuộc hắn biết Lý Thành Thiên làm gì, chính là muốn diệt môn.

Không những giết người, Lý Thành Thiên muốn cái đạo quán này biến thành đống tro tàn.

--------Đôi lời chú thích của tác giả. Thể loại này không tránh khỏi những từ quá quen thuộc như "hắc quang", "hắc khí", nếu nói là ánh sáng màu đen hay khói màu đen, đại loại vậy cảm giác sẽ kém sang chảnh, không phù hợp với dòng truyện, lại dài dòng hơn. Cho nên ta quyết định phổ biến một chút về màu trong tiếng Hán Việt, sau này mọi người đọc truyện nếu gặp phải sẽ dễ hiểu hơn. Có thể những ai đọc truyện Trung nhiều sẽ biết, nhưng ta cũng muốn nói rõ vài câu.

Màu đỏ: Xích, Hồng, Chu, Đan (cứ coi như từ nhạt tới đậm đi :)))

Màu vàng: Hoàng (vàng, vàng đất), Kim (miễn là trên người có màu vàng, hoặc là hơi hơi vàng vàng :)))

Màu xanh: Thanh (xanh thẫm), Lam (không phải xanh lam chúng ta thường dùng, đây là xanh chuẩn), Bích (còn đây mới là xanh lam :)))

Màu xanh lá: Lục, Thanh (cái này rất đặc biệt, tùy theo ngữ cảnh, giống như trời xanh là thanh thiên, nhưng lá xanh là thanh diệp, hai màu khác nhau mà :)))

Màu đen: Hắc, Huyền (đen đậm, đen vô cùng)

Màu trắng: Bạch

Màu cam: Tranh

Màu tím: Tử, Điện (chàm)

Màu xám: Hôi

Màu nâu: Tông

Màu hồng: Phấn

Cảm ơn đã đọc, nhớ bổ sung thuốc an thần ;---