Chương 3: Hùm Xám Rừng Đen
Tìm tòi một lục Trần Thiên Nam cũng tới một ngôi nhà to ở ngay đầu một con ngõ, ngôi nhà ba tầng khá lớn, ở trước cửa ngôi nhà có tấm bảng “Cho thuê trọ giá học sinh, sinh viên liên hệ 09XXX.”
Trần Thiên Nam hơi hơi bĩu môi, giá học sinh sinh viên cái gì chứ? Có mà thịt học sinh sinh viên thì có, bất quá cũng phải chịu thôi, vật giá leo thang thì giá phòng trọ cao cũng không có gì là lạ, Trần Thiên Nam trực tiếp bấm cửa.
“Ting Toong.”
“Chờ một tí.”
Trong nhà vọng ra một tiếng một ông lão, sau đó một lúc cửa mở ra, một ông lão độ bảy mươi đi ra, trên người khoác một bộ quần áo q·uân đ·ội hàng ngày, là bộ quần đùi áo cộc đặc trưng của người lính đã hơi bạc màu.
“Cháu chào ông.”
Trần Thiên Nam cúi đầu chào ông lão, ông lão nhìn Trần Thiên Nam một lúc liền đi tới vỗ mạnh lên vai Trần Thiên Nam làm hắn cũng giật cả mình.
“Giống giống quá, thằng cháu lão Hùm Xám phải không, haha ông nội mày nói với tao rồi, vào nhà uống nước đã, chuyện phòng trọ tính sau.”
Trần Thiên Nam vẫn còn đang ngơ ngác đã bị ông lão kéo vào trong nhà rót nước mời hắn.
“Dạ cháu xin.”
Trần Thiên Nam nhận lấy cốc nước từ tay ông lão, trong lòng cũng cảm thán, hắn hình như gặp được người tốt rồi thì phải, dáng vẻ ông lão trước mặt này nhìn ra cũng biết hồi trẻ phải to cao tới một mét tám mét chín cũng không trừng, hiện tại nhìn còn rất khỏe lão.
“Ông nội cháu dạo này khỏe không? Mười mấy năm không liên lạc, nay vì đứa cháu cưng mới trồi lên mặt nước, đúng chất của Hùm Xám Rừng Đen năm ấy, không thích nổi bật, nhưng cái danh ấy mấy thằng Mĩ nó nghe thấy còn chạy tụt cả quần haha.”
Trần Thiên Nam nghe mà ù ù tai, hắn cũng nghe ông kể thời ông đi lính có vào bộ đội đặc công, hắn cũng được ông nội dạy võ với cả không ít kinh nghiệm của một người lính vào sinh ra tử, nhưng cái biệt danh mà ông lão bạn đồng ngũ của ông nội nói, đây là lần đầu tiên hắn nghe thấy, Hùm Xám Rừng Đen cái biệt danh này đúng là quá khét.
“Dạ ông nội cháu vẫn khỏe ạ, mà cháu chưa biết tên của ông, ông nội cũng không nói cho cháu, chỉ cho cháu cái địa chỉ nói lên Hà Nội tìm tới nhà ông ăn nhờ ở đậu thôi.”
“ Haha...rất giống, ngay cả cái tính tình cũng giống ông nội bẩn tính của cháu mấy phần, cứ gọi ông là ông Bảy hay gọi biệt danh của ông năm đó là Bảy Sấu Rừng Đen.”
“Dạ ông Bảy.”
Trần Thiên Nam dĩ nhiên là gọi là ông Bảy rồi, còn cái biệt danh khét lẹt của ông Bảy hắn không có dám gọi, ông Bảy như một cố máy bắt đầu nói về chuyện hồi xưa cùng ông nội hắn vào sinh ra tử ra sao, Trần Thiên Nam cũng chăm chú lắng nghe, hắn chỉ nghe ông nội kể ông là một người lính đặc công bình thường mà thôi, bây giờ nghe ông Bảy kể hắn mới biết chiến tích ngày xưa của hai ông khét lẹt ra sao, cái tên Hùm Xám Rừng Đen cùng Bảy Sấu Rừng Đen chính là hai người đặc công tinh nhuệ nhất trong tổ đặc công năm đó, ở trong chiến trường miền Nam, đến ngay cả tướng Mĩ nghe đến hai cái tên ấy có khi cũng quấn tá vào háng chứ chẳng chơi.
“Này cái ông kia, nhìn thằng bé nó sắp bị ông phun nước bọt c·hết rồi kìa.”
Từ bên ngoài đi vào một bà cũng tầm tuổi ông Bảy, Trần Thiên Nam đứng dậy chào.
“Cháu chào bà.”
“Cháu ngồi uống nước, đừng tin cái lão già này khoác lác, bà năm đó cũng là bị lão nói khoác mà siêu lòng mới đi lấy lão, bây giờ bà hối hận muốn c·hết.”
Trần Thiên Nam chỉ biết cười, nhìn qua hắn cũng biết hai ông bà tình cảm ra sao, chỉ là đang không biết có chuyện gì lại sảy ra c·hiến t·ranh tuổi già, hắn học chuyên nghành tâm lý học, cũng phải có ánh mắt quan sát tâm lý của những người khác rồi mới phán đoán đưa ra cách thức nói chuyện.
“Cái bà này, ở trước mặt bọn trẻ lại nói như vậy, đây là cháu nội của lão Hùm Xám đấy, để lão già kia biết chúng ta sống không tình cảm, lão lại tới bẻ đầu tôi mất.”
“Cháu nội của anh Hùm.”
Bà lão cũng ngồi xuống ghế đánh giá Trần Thiên Nam, một lúc mới cười nói.
“Già rồi mắt mờ không còn nhìn rõ nữa, giống thật, anh Hùm cũng thật là! m·ất t·ích mười mấy năm không liên lạc với chúng ta, mau nói cho bà địa chỉ của ông nội cháu, hai ông bà còn đi thăm người anh năm xưa.”
Trần Thiên Nam trong đầu nảy số suy nghĩ, ông nội đã nhờ người ta rồi hiển nhiên cũng không có muốn chơi trò m·ất t·ích nữa, không nói địa chỉ hẳn là có nguyên nhân, mà ông cũng không có dặn dò hắn giữ bí mật, cộng thêm phải làm hộ khẩu tạm trú ở trên này phải đưa chứng minh thư cho chủ trọ, mà chủ trọ ở đây là ông Bảy, địa chỉ ông Bảy cũng có thể lần từ đó mà ra.
“Dạ nhà cháu ở K1, xxx, Huyên xxx, tỉnh Phú Thọ ạ.”
“Cháu ăn uống gì chưa? Có mệt không? Cái ông này, mau gọi con Linh lên dẫn thằng bé xuống chỗ ở mau đi để nó còn nghỉ ngơi, tí nữa còn chuẩn bị đồ sáng mai chúng ta xuống thăm anh Hùm, không biết còn sống được bao lâu nữa đâu.”
Bà Bảy thúc dục ông Bảy đến cuống cả lên, ông Bảy bị xoay như chong chóng, Trần Thiên Nam gãi gãi mũi, bà nội hắn ở nhà có vẻ tình tình vẫn tốt hơn, ông nội vẫn là nóc nhà, còn ông Bảy nhà có vẻ mất nóc rất lâu rồi.
“Con Linh đâu xuống ông bảo nào, nhanh lên không ông mà lên ông ném mày từ trên tầng ba xuống đất đấy cháu.”
Ông Bảy gọi với lên tầng, Trần Thiên Nam cảm thấy cái giọng điệu bắt nạn cháu của cả hai ông có vẻ tương tự nhau, ông nội ở nhà hắn mà lâu la là ăn roi ngay, từ bé hắn lớn đến bây giờ phần lớn đều là ông nội đặt ra kỉ luận thép mà rèn, có lẽ vì thế Trần Thiên Nam mới nên người.
“Dạ ông chờ cháu tí.”
Trên tầng chạy rầm rầm xuống một cô gái trạc tuổi hắn, điệu bộ chạy thì như con trai vậy, Trần Thiên Nam nhìn lướt qua cặp giò trắng như trứng gà bóc một cái, sau đó vội vàng quay đi, làm một người đàn ông chân chính thì không có chuyện hắn đi nhìn lén con gái nhà người ta được.
“Ông gọi cháu có chuyện gì thế ông?”
“Cháu đưa thằng bé Nam xuống dãy trọ cho ông, phòng 502 ý.”
“Dạ ông.”
“Cháu chào ông bà, cháu xuống phòng.”
“Ừ có gì thì nói với ông.”
Trần Thiên Nam lẽo đẽo đi theo cháu gái ông Bảy ra đến đầu ngõ.
“Thằng nhóc tên gì?”
Cháu gái ông Bảy đột nhiên quay lại chống nạnh nhìn Trần Thiên Nam, hắn bĩu bĩu môi nhìn điệu bộ như con trai của cháu ông Bảy, mặt thì xinh xắn thân hình cũng không phải loại thường, nhưng tính cách có vẻ đầy nam tính.
“Ờ, anh tên Nam định làm quen anh hả?”
Trần Thiên Nam gặp người coi như đồng tuổi liền gạt bỏ cái vẻ ngoài ngoan ngoãn đi, hắn chỉ ngoan ngoãn với người lớn thôi, còn mấy đứa ngang tuổi hắn tội gì phải hạ thấp cái đầu của mình làm gì cho mệt.
“Vèo.”
Trần Thiên Nam dơ tay bắt lấy cái cổ chân trắng bóc cười cười nhìn vẻ mặt đầy ngạc nhiên của cháu gái ông Bảy, rồi nói:
“Biết đòn tiếp theo rồi chứ?”
Trần Thiên Nam buông cổ chân của cháu gái ông bảy rồi quét chân một đường vào chân trụ của đối phương.
“Bụp.”
Cháu gái ông Bảy hai mông thân mật tiếp xúc lên mặt đất, Trần Thiên Nam bĩu môi nói.
“Cưng còn non và xanh lắm, giám đấu với anh.”
Trần Thiên Nam thân thể gầy thật nhưng nói về đánh nhau hắn chưa có ngán ai bao giờ, nếu bọn nó đông quá thì chỉ có nước ôm đầu nằm chịu đòn thôi, chứ còn đánh đấm cái gì nữa, còn đấu một một hắn chưa thua ai bao giờ, trên cơ bản ở quê cũng chẳng có ai có võ vẽ chân chính, chỉ là quơ loạn mà thôi.
“Hu hu...”
Trần Thiên Nam ách một tiếng vậy mà lại khóc, hắn gãi gãi mũi cái chuyện này nó cũng là khó sử, người đi qua đường bắt đầu chỉ chỏ Trần Thiên Nam.
“Này này chị nhỏ được chưa, đừng khóc nữa em xin lỗi chệ.”
“Dơ mặt lại đây.”
Cháu gái ông Bảy vừa khóc vừa nói, Trần Thiên Nam thở dài chỉ biết nghe lời đối phương, quả nhiên con gái vẫn luôn là một thứ gì đó luôn luôn nắm chân lý.
“Bụp.”
Trần Thiên Nam ôm mắt ngã ra đất, cháu gái ông Bảy lập tức bật dậy cười khanh khách nói.
“Cháu nội Hùm Xám Rừng Đen làm sao đủ bản lĩnh đấu với cháu gái Bảy Sấu.”
Trần Thiên Nam ôm mắt nghi ngờ chuyện này do một tay ông Bảy bố trí, hắn trong lòng suy đoán rồi cũng đứng dậy phủi bủi quần áo nói.
“Em gái mau dẫn anh mày tới chỗ ở đi, anh mệt muốn c·hết rồi, lại đói cơm, nào đủ sức khỏe anh cân mười em như em.”
Nói xong Trần Thiên Nam còn nháy mắt điệu bộ ghê tởm, làm cháu gái của ông Bảy lùi ra phía sau vài bước.
“Hừ, nhóc con láo toét, biết chị mày sinh năm bao nhiêu không?”
“Thôi thôi bà già, đi tới chỗ ở nhanh coi, cầu xin bà đấy.”
“Hừ coi như nhóc biết điều.”
“À mà chị nhỏ tên gì nhỉ?”
“Nguyễn Phương Linh, gọi là chị Linh, nhỏ ở chỗ nào hả?”
Trần Thiên Nam cười thầm, nhìn qua hắn cũng nắm được một số tính cách của cháu gái ông Bảy, rồi dĩ nhiên dùng phương thức như hai thằng đàn ông chân chính xóa đi khoảng cách, rồi lại dùng một ít thủ đoạn trong lời nói để xóa nhòa thêm một ít khoảng cách nữa, chỉ mới gặp nhau có mấy phút hai người cũng coi như là một nửa người bạn rồi, tâm lý học có muôn màu muôn vẻ cách thức áp dụng, chỉ là bản thân có nắm bắt được tâm lý đối phương hay không mà thôi.