Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Địa Họa Cầu Tiên

Chương 2: Bác Xe Ôm Tất Xanh




Chương 2: Bác Xe Ôm Tất Xanh

Xuống đến bến xe Mỹ Đình, Trần Thiên Nam mang theo vẻ mặt như thằng c·hết trôi vậy, hít những ngụm không khí tràn ngập khói bụi của Hà Nội vào trong phổi, Trần Quốc Hưng móc từ trong balo ra một chai nước lọc mở nắp rồi tu ừng ực hết nguyên một trai, rồi sau đó đi ra cổng bến xe, Trần Thiên Nam lập tức được chào đón như sao hạng A.

“Cháu trai đi đâu bác trở?”

“Lên xe bác trở đi, lên Hà Nội học hả?”

“Thằng kia mày đi xe tao.”

Trần Thiên Nam đã mệt vì đi xe, lại được chào đón dưới sự giành giật của mấy bác xe ôm, hắn tí nữa thì tụt huyết áp ngất xỉu.

“Dạ bạn cháu đón rồi, không cần đi xe ôm đâu ạ.”

Trần Thiên Nam nói xong rồi vắt chân lên cổ khỏi đám xe ôm, hắn lê lết thân người của mình tới chỗ một bác xe ôm đậu con dreanm đang đọc báo bên đường không tranh khách, điều làm Trần Thiên Nam cứ chú ý tới là cái tất xanh mà bác xe ôm đeo dưới chân, lộ ra một đoạn nhỏ bên trong đôi giày da sáng bóng, Trần Thiên Nam là một kẻ tinh ranh, ngoan ngoãn chỉ là lớp vỏ bọc bên ngoài mà thôi, hắn nghịch còn hơn quỷ, mọi người đều bị lớp vỏ bọc vô hại của Trần Thiên Nam đánh lừa, hồi đi học cấp ba cấp hai chính Trần Thiên Nam là để đầu sỏ gây nên những vụ nghịch ngợm phá phách, các thầy cô thì biết tỏng nhưng cũng nhắm mắt bỏ qua, ai bảo hắn là học sinh cưng của mấy thầy cô cơ chứ, chỉ tội đám bạn đi theo đều lên phòng hiệu trưởng uống nước chè ngồi điều hòa nghe hát, Trần Thiên Nam thấy cũng tội mà thôi cũng kệ.

“Bác có trở khách không bác?”

Trần Thiên Nam dè dặt hỏi, hắn xem thời sự cùng ông nội ở nhà không ít, cũng lên mạng xem không ít chuyện thiên hạ, hắn biết câu vè “đầu đường đại tá vá xe, cuối đường trung tá bán chè đỗ đen, đại úy thì bán dầu đèn, để cho trung úy thổi kèn đám ma.”

Lớ ngớ bác xe ôm này cấp tá cũng nên, Hà Nội là thủ đô của Việt Nam tình hình an ninh cực kì ổn định, chẳng thế mà các lãnh đạo phương Tây qua thăm Việt Nam, mặc quần đùi áo cộc đi ngoài đường mà chẳng có nguy hiểm nào có thể ảnh hướng tới người ta, ở nước ngoài mà vậy khủng bố nó chả vác vài cân mìn ốp cho banh xác rồi.

“Cháu đi đâu?”



Bác xe ôm buông tờ báo xuống, kéo cái kính nhìn Trần Thiên Nam rồi hỏi.

“Dạ cháu tới trường Đại Học Khoa Học Xã Hội Và Nhân Văn.”

Trần Thiên Nam liền trả lời, thời buổi công nghệ số phát triển, thông tin mở rộng không còn giống ngày xưa, địa chỉ chỗ ở bây giờ chỉ cần lên mạng gõ gõ vài cái là biết liền, bác xe ôm nhìn nhìn cái đồng hồ bên tay rồi mới gật đầu.

“Được rồi lên xe đi, bác trở tới đó.”

Trần Thiên Nam lập tức nhận lấy mũ bảo hiểm của bác xe ôm tất xanh rồi nhảy lên xe, chiếc dream nổ máy êm ru rồi phóng đi, vi vu trên những đường phố tập nập buổi xế chiều, Trần Thiên Nam hết nhìn đông rồi nhìn tây, lần đầu xuống phố cái gì cũng thấy mới lạ, tuy đã thấy sự phồn hoa của thành phố qua tivi điện thoại, nhưng tận mắt thấy những kiến trúc cao ngất trời khiến Trần Thiên Nam cũng muốn đi l·ên đ·ỉnh của mấy tòa cao ốc ngắm nhìn xuống bên dưới.

“Lên trên Hà Nội học đại học sao?”

“Dạ vâng, cháu lên học ạ.”

“Học trường Đại Học Khoa Học Xã Hội Và Nhân Văn luôn hả?”

“Dạ vâng.”

“Điểm thi đầu vào có cao không? Con gái bác nó thiếu chút nữa đạt vị trí thủ khoa đầu vào của trường Đại Học Khoa Học Xã Hội Và Nhân Văn, kém thủ khoa có 0.25 điểm, nó nói khi nào nhập học nhất định phải nhìn xem mặt mũi người nào đứng đầu, tính tình con bé nó giống mẹ nó thích bắt nạn người khác, hazzz đến bố nói nói mãi chẳng sửa.”

Trần Thiên Nam tự nhiên thấy lạnh lạnh gáy, không tình cờ vậy chứ? Chưa đi học hắn đã bị người ta mang lòng thù hận rồi, bác xe ôm đã hỏi điểm hắn trả lời thế nào đây, bây giờ trả lời qua loa hay là trả lời thật bây giờ, hắn rất ít khi nói dối người lớn, hắn cảm thấy nối dối người lớn là một tội ác, đấu tranh tư tưởng cuối cùng hắn quyết định trả lời thật, Trần Thiên Nam hắn từ nhỏ đến lớn rất ít khi biết sợ là gì, đến thì đón, không đón được thì trốn.

“Cháu được 30 điểm, hình như là thủ khoa gì gì đó mà bác đang nói.”



Bác xe ôm tất xanh nghe xong thì sửng sốt một lúc rồi mới bật cười nói.

“Haha không phải trùng hợp như vậy chứ, tối nay bác có chuyện hay để chọc tức con gái rồi, tên cháu là Trần Thiên Nam phải không?”

Trần Thiên Nam tối cả mặt, bác xe ôm này cũng vui tính thật, lại đi chọc tức con gái làm bác vui vẻ hay sao ấy, mà cái tên của hắn có vẻ cũng rất nổi nhỉ, ngay cả một bác xe ôm không biết là hàng thật hay hàng fake cũng biết tên của hắn, Trần Thiên Nam cảm thấy bạn thân sắp nổi như sao hạng A rồi.

“Dạ vâng.”

“ Con gái bác nó đăng kí học khoa tâm lý học, còn cháu?”

Bác xe ôm dừng xe một ngã tư đèn đỏ, khẽ quay qua nhìn Trần Thiên Nam hỏi, lần này đến lượt Trần Thiên Nam đen mặt, không trùng hợp vậy chứ, hắn cũng đăng kí học khoa tâm lý, Trần Thiên Nam cười khổ nói.

“Cháu sau này mà bị con gái bác bắt nạn, cháu có nên đi báo công an không ạ? Cháu cũng học khoa tâm lý.”

Bác xe ôm cười lớn đầy vui vẻ, thậm chí tay còn vỗ đùi lên đùi đen đét.

“Ý trời rồi, haha biết đâu sau này bác cháu ta lại làm bố vợ con rể.”

Trần Thiên Nam nghe xong cũng chỉ cười trừ, con gái người ta sao có thể nhìn trúng một kẻ lơm rơm như hắn, Trần Thiên Nam cũng không phải tự ti gì về bản thân, hắn cũng thuộc loại đẹp trai, cao 1m75, nhà thì có sổ hộ nghèo, cũng chẳng có gì phải tự ti, hắn có đủ chân tay, hắn tin mình có thể kiếm được tiền, thậm chí là rất nhiều tiền, bất quá là trong tương lai mười năm hoặc hai mươi năm nữa, còn hiện tại thì chỉ chẳng có một xu dính túi, con trai không tiền dù không tự ti nhưng cũng chẳng đủ tự tin, hắn không cúi đầu cũng chẳng ngẩng đầu giống mấy người có tiền, hắn thuộc ranh giới chung chung ở giữa.



Đoạn đường hơn sáu kilomet nhanh chóng kết thúc, bác xe ôm dừng lại trước cổng Đại Học Khoa Học Xã Hội Và Nhân Văn, Trần Thiên Nam xuống xe cởi mũ bảo hiểm đưa cho bác xe ôm rồi nói:

“Của cháu hết bao nhiêu ạ?”

Bác xe ôm xua xua tay cười nói:

“Thôi tiền nong gì, cũng là tiện đường bác đi về, lại chở thủ khoa, bác đây cũng vinh hạnh.”

Trần Thiên Nam cũng không phải người làm màu mè, người ta đã nói như vậy hắn cũng không cố chấp về chuyện tiền nong, khẽ cúi người nói.

“Cháu cảm ơn bác.”

“Ừ, bác về đây, sau này chúng ta chắc sẽ gặp lại thôi chàng trai, cố gắng lên.”

Rồi sau đó chiếc xe máy dream nổ máy nhả khói hòa mình vào trong dòng người tập nập của đường phố Hà Nội, Trần Thiên Nam khẽ mỉm cười vừa mới bước chân lên Hà Nội hắn đã gặp được một chuyện tốt, có lẽ là do hắn ăn ở quá tốt, nên ông trời thương ông đưa đẩy tới hắn những điều tốt đẹp.

“Cậu trai, mua cho bác cái cắt móng tay ủng hộ.”

Một bác trai độ năm mươi đi khập khiễng trước mặt đeo một giỏ hàng nhỏ đựng mấy cái cắt móng tay, cùng vài cái bút, Trần Thiên Nam lấy ra năm mươi nghìn đưa cho bác bán hàng rong, mỉm cười nói.

“Cháu lấy một cây bút, cháu cũng chẳng có nhiều, chỉ ủng hộ bác được như vậy thôi ạ.”

“Bác cảm ơn.”

Trần Thiên Nam nhìn bác bán hàng rong khập khiễng rời đi cũng chỉ mỉm cười, hắn không biết thật giả ra sao, nhưng số tiền kia là tiền đãng lẽ hắn phải trả cho chuyến xe ôm, bác xe ôm không lấy hắn liền đem ủng hộ bác bán hàng rong lấy một cây bút, xem như hắn vẫn có lời.

“Địa chỉ ông nội nói là cái gì nhỉ? À số nhà XXX ngõ YYY.”

Nhìn qua cái chỗ cổng trường một lúc rồi Trần Thiên Nam theo địa chỉ mà ông nội nói, đi tìm chỗ ở trọ, ông nội nói vừa hay ở trường hắn học ông có quen chủ trọ, hồi xưa cũng là đồng đội chiến hữu của ông, Trần Thiên Nam khoác cái balo trên vai rồi ngó nghiêng đi trên vỉa hè, ánh mặt trời đỏ của chiều thu Hà Nội dần dần buông xuống tạo nên cảnh đẹp man mác buồn.