Người ở thôn Đào Nguyên bị một lời nói dối lừa suốt bao năm
Tín Túc lẳng lặng nghe anh nói. Cậu đứng yên tại chỗ, rất lâu không có phản ứng gì, chỉ dùng đôi mắt đen láy nhìn Lâm Tái Xuyên. Một lúc sau, cậu đột nhiên lại bật cười một tiếng. Dù trong đêm vẫn có thể thấy được đôi mắt sáng lấp lánh rạng rỡ. Cậu hiếm khi cười không mang theo vẻ u ám như vậy. Thậm chí, lúc này cậu còn mang theo cảm xúc sống động của con người.
Tín Túc thở dài: "Em nghĩ khi em đồng ý ở bên cạnh anh là lúc em không tỉnh táo nhất".
Tình cảm của Lâm Tái Xuyên dành cậu từ lâu đã vượt khỏi phạm vi của một "người yêu" thông thường.
Tín Túc không thể không thừa nhận, dù hai người đã ở bên nhau khá lâu, cậu vẫn sẽ thấy rung động vì Lâm Tái Xuyên một lần nữa. Bây giờ, cậu càng thấy bản thân không tỉnh táo hơn. Nếu lúc này Lâm Tái Xuyên đưa ra bất kỳ yêu cầu gì, Tín Túc đều sẽ sẵn lòng đồng ý. Nhưng Lâm Tái Xuyên rõ ràng không có ý định "tranh thủ thời cơ" như vậy. Anh chỉ đi cùng Tín Túc về phía bãi đỗ xe.
"Để em lái xe."
Vì Lâm Tái Xuyên bị thương ở tay, Tín Túc ngồi vào ghế lái. Cậu với tay lấy hộp y tế nhỏ phía sau xe, mở ra, lấy ra thuốc sát trùng và băng gạc, giúp anh băng bó sơ qua.
Tín Túc vuốt ve mép lòng bàn tay Lâm Tái Xuyên, lẩm bẩm: "Thì ra anh hùng của em cũng sẽ bị thương."
Làm cảnh sát hình sự, bị thương chảy máu khi làm nhiệm vụ là chuyện quá mức bình thường. Chiến đấu với sự độc ác và tàn bạo bộc phát của tội phạm luôn hết sức khó lường. Lâm Tái Xuyên nói: "Vết thương rất nông, sẽ lành nhanh thôi."
Tín Túc không nói gì. Cậu thắt nút đuôi băng gạc, cúi đầu, khẽ hôn lên vết thương.
Hai người lái xe trở về khu trung tâm. Hai người ghé qua bệnh viện trung tâm, làm kiểm tra sức khỏe nhanh vì không biết khí gây choáng trong phòng kín khi nãy có phải chỉ là khí mê hay không, có độc cho cơ thể không nên vẫn phải kiểm tra để phòng ngừa.
Một giờ sau, hai người nhận kết quả kiểm tra. Kết quả xét nghiệm máu của hai người đều bình thường, có vẻ không có vấn đề gì lớn.
Tín Túc vốn muốn bảo Lâm Tái Xuyên ở lại bệnh viện để xử lý lại vết thương, vì cậu mới chỉ sát trùng cầm máu qua loa, cũng chưa bôi thuốc. Nhưng Lâm Tái Xuyên nói cứ để vậy vết thương sẽ lành nhanh hơn, không để y tá tháo băng.
Tín Túc ngẫm nghĩ một lúc mới hiểu ý của Lâm Tái Xuyên. Nhất thời, cậu không thể tin vào nhận định của bản thân. Hình như người yêu của cậu đang có dấu hiệu "yêu lý trí" chuyển sang "yêu đương mù quáng".
Đêm nay xảy ra quá nhiều chuyện, khi về đến Cục Công an thành phố, trời đã hừng sáng. Cảnh sát trong đội hình sự lục tục đến cơ quan. Nghe về trải nghiệm tối qua của Lâm Tái Xuyên và Tín Túc, ai cũng vô cùng sốc, "Một lão già như vậy mà kiêu ngạo thế?! Ông ta điên hay sao mà dám động vào đội trưởng Lâm? Sao lại dám thế chứ?"
Chương Phỉ hỏi: "Đội trưởng Lâm không sao chứ?"
Cảnh sát trẻ trực đêm qua nói: "Tay bị thương nhưng không nghiêm trọng. Tối qua đã đến bệnh viện khám rồi. Bác sĩ nói không sao, nghỉ ngơi vài ngày là khỏi."
Chương Phỉ: "Thế còn Tín Túc?"
"Tín Túc còn không sao nữa. Một sợi tóc cũng không rụng."
Hạ Tranh từ ngoài văn phòng đi vào, "Mọi người đến đủ chưa? Đội trưởng Lâm bảo chúng ta họp ở phòng họp. Tối qua có phát hiện quan trọng ở thôn Đào Nguyên."
Có lẽ vì biết cấp trên kiêm tấm gương công việc kiêm thần tượng cá nhân của mình bị thương trong lúc làm nhiệm vụ nên sắc mặt Hạ Tranh không còn cười đùa như trước mà nặng nề hẳn.
Phòng họp nhanh chóng đầy người, chỉ thiếu một người không có mặt - Tín Túc tối qua thức trắng đêm, về đến nơi đã ngủ bù trong văn phòng của Lâm Tái Xuyên. Cậu không dự họp, cũng không ai lên gọi cậu.
Lâm Tái Xuyên quay đầu hỏi cảnh sát phụ trách thẩm vấn, "Tình hình bên Triệu Bồi Xương thế nào?"
Viên cảnh sát lắc đầu, có vẻ bất lực: "Mềm cứng đều không ăn. Một câu cũng không nói. Thái độ rất ngoan cố".
Điều này cũng không bất ngờ.
Loại người có niềm tin độc lập như Triệu Bồi Xương khó xử lý hơn loại tội phạm thông thường rất nhiều. Các loại biện pháp thẩm vấn thông thường sẽ không thể cạy được miệng ông ta. Khi bị bắt, ông ta còn chửi bới Lâm Tái Xuyên, không hề sợ hãi hay hối cải. Muốn lấy được manh mối gì từ miệng ông ta là chuyện khó như lên trời.
Lâm Tái Xuyên nói, giọng lạnh nhạt: "Vậy cứ giam ông ta ở phòng thẩm vấn trước. Để ông ta bình tĩnh một thời gian rồi tính".
Viên cảnh sát gật đầu.
"Tối qua tôi và Tín Túc đến thôn Đào Nguyên, tìm được thứ này từ nhà trưởng thôn Triệu Bồi Xương."
Lâm Tái Xuyên đặt tro hương trong túi vật chứng lên bàn họp, "Đây là thứ để trong bát hương nhà ông ta. Qua giám định của Khoa Vật chứng, trong này có tàn hương, cát, vôi, một ít vỏ thuốc phiện và một lượng rất nhỏ heroin".
Cảnh sát ngồi quanh bàn hỏi: "Triệu Bồi Xương này nghiện à?"
Cảnh sát bên cạnh trả lời: "Đã lấy mẫu máu gửi đi xét nghiệm rồi, chưa có kết quả. Nhưng tôi thấy trạng thái tinh thần và thể chất của ông ta không giống người nghiện lắm".
Lâm Tái Xuyên: "Đây là tro hương ông ta dùng để cúng tế tượng thần. Triệu Bồi Xương tin rằng thôn ông ta được thần linh phù hộ và ông ta là một tín đồ trung thành. Ông ta ra tay với tôi và Tín Túc cũng vì cho rằng hành động của chúng tôi "xúc phạm" thần linh".
"Thời đại nào rồi mà còn có người tin mấy thứ tà môn ngoại đạo này!" Chương Phỉ nhíu mày thật chặt, "Chuyện này còn không phải là tà giáo mà giống như bị tẩy não vậy".
Ở nông thôn, đặc biệt là vùng nông thôn xa xôi, rất dễ nảy sinh loại "ý thức xã hội" mang tính tập thể này. Các thế hệ lớn tuổi trước đây, vì điều kiện hạn chế, đều không có văn hóa. Thậm chí, một số kiến thức cơ bản nhất cũng không có nên rất dễ bị kẻ xấu lợi dụng để tẩy não. Thôn Đào Nguyên chính là một kiểu thôn làng như vậy.
Lâm Tái Xuyên nhẹ giọng: "Trong cả thôn Đào Nguyên, người duy nhất không tin có thần sông tồn tại, đã bị treo cổ trên cây ở cổng làng một năm trước."
Để răn đe.
Hàm ý đằng sau câu nói này khiến người nghe lạnh sống lưng. Hạ Tranh không hiểu sao thấy rùng mình: "Không phải nói cái chết của Triệu Hồng Tài là do Lý Đăng Nghĩa gây ra sao? Chẳng lẽ cũng liên quan đến người thôn Đào Nguyên?"
Lâm Tái Xuyên: "Theo manh mối hiện tại, Lý Đăng Nghĩa đã mua công cụ gây án trước ngày xảy ra án mạng một ngày và rất có thể đã tham gia vụ giết người này. Nhưng về việc có kẻ đồng phạm khác không, Lý Đăng Nghĩa có bị người xúi giục hay không, vẫn còn là ẩn số."
Về nguyên nhân cái chết thực sự của Triệu Hồng Tài, Triệu Bồi Xương chắc chắn biết điều gì đó nhưng người này đã không thể nói thật trước mặt cảnh sát. Triệu Bồi Xương căm ghét cánh át, những người phá hoại niềm tin của ông ta, đến tận xương tủy.
Phòng họp rơi vào trầm tư.
Thôn Đào Nguyên, thôn Thọ Huyện, Triệu Hồng Tài, Lý Đăng Nghĩa, Triệu Bồi Xương... giữa những người này rốt cuộc có mối liên hệ gì. Đằng sau vị thần cả thôn đang thờ phụng rốt cuộc có bí mật gì.
"Nhà Triệu Bồi Xương có thuốc phiện. Nhà Lý Đăng Nghĩa có heroin. Đây chắc không phải ngẫu nhiên." Chương Phỉ dùng nắp bút gãi gãi đầu, "Cảm giác manh mối hiện nay có rất nhiều nhưng chưa thể xâu chuỗi lại với nhau. Mỗi cái ở một chỗ".
Hạ Tranh: "Hơn nữa đến giờ, vẫn chưa điều tra ra động cơ giết người của Lý Đăng Nghĩa. Có khả năng giống như đội trưởng Lâm nói là ông ta bị xúi giục hoặc được thuê để giết người không?"
Trịnh Trị Quốc: "Còn một việc rất quan trọng. Những người như Triệu Bồi Xương, trong thôn Đào Nguyên là trường hợp cá biệt hay nhà nào cũng thế?"
Tất cả mọi người trong phòng họp đều nhận ra việc trước mặt là một mạng lưới khổng lồ. Những gì cảnh sát điều tra được chỉ là một phần, một nút thắt của mạng lưới. Mọi người đều chưa thấy được bức tranh hoàn chỉnh.
Một cảnh sát nam hỏi: "Vậy tiếp theo đây, chúng ta nên làm gì? Trực tiếp đi điều tra những người dân khác ở thôn Đào Nguyên à?"
Lỗ Tu Diên của đội phòng chống ma túy bên cạnh đã dẫn người lục soát thôn Thọ Huyện từ trong ra ngoài. Nhưng ngoài dự đoán của mọi người, thôn Thọ Huyện không phải là một "thôn ma túy". Người dân trong thôn rất hợp tác với cuộc điều tra của cảnh sát. Ngoại trừ việc tìm thấy một lượng lớn heroin trong hầm gừng ở nhà Lý Đăng Nghĩa, mọi thứ khác đều bình thường. Nếu Lý Đăng Nghĩa không phải "tự sản xuất, tự tiêu thụ" ở thôn thì số ma túy đó chỉ có thể là hàng "nhập" từ nơi khác.
Kết hợp với những thứ phát hiện được ở nhà Triệu Bồi Xương, số heroin đó rất có thể được gửi từ thôn Đào Nguyên qua. Nhưng điều tra thôn Đào Nguyên chắc chắn không phải chuyện dễ.
Một Triệu Bồi Xương đã dám cầm dao đối đầu trực diện với cảnh sát, còn muốn gây mê cảnh sát để thực hiện hành vi phạm tội tiếp theo thì những người dân làng "tay không tấc sắt" và "địa vị yếu thế" kia, nói không chừng đều có thể biến thành những kẻ cuồng tín điên loạn. Một khi xử lý không tốt, nói không chừng có thể khiến toàn bộ người dân trong thôn nổi loạn. Mà người dân trong thôn lại toàn là người già, còn phải điều động cảnh sát vũ trang... Cảnh tượng đó quả thực là thảm họa.
Lâm Tái Xuyên gõ khẽ ngón tay trên mặt bàn.
Lúc này, cửa phòng họp mở ra "cạch" một tiếng. Một người khoác áo đồng phục ngoài của Lâm Tái Xuyên từ ngoài bước vào, giọng thoải mái, nhàn nhã, "Vừa xuống văn phòng thấy không có ai. Đúng là đang họp".
Chương Phỉ "ơ" một tiếng: "Cậu tỉnh rồi à? Biết cậu tối qua thức trắng đêm, lại suýt rơi vào tay kẻ địch, muốn để cậu nghỉ ngơi một chút. Với lại, những chuyện cậu biết, đội trưởng Lâm cũng biết. Hai người chỉ cần cử một đại diện là được rồi".
Tín Túc: "..."
Tình cảm của cậu và Lâm Tái Xuyên đã hoàn toàn bị bại lộ.
Tín Túc vờ như không có chuyện gì, kéo một cái ghế, ngồi xuống góc bàn họp.
"Mọi người nói đến đâu rồi?"
Chương Phỉ thở dài: "Đang bàn làm sao để điều tra thôn Đào Nguyên mà không để xảy ra xung đột trực tiếp với người dân trong thôn."
Tín Túc "ừm" một tiếng, chống cằm bằng một tay.
Lâm Tái Xuyên hỏi: "Em có kế hoạch gì không?"
Tín Túc suy nghĩ một lúc: "Mỗi người trong thôn Đào Nguyên đều bị một lời nói dối lừa suốt bao năm. Lời nói dối này không thể bị vạch trần từ bên ngoài... Thay đổi góc độ suy nghĩ một chút, nếu anh bị nhồi nhét một quan điểm nào đó và những người xung quanh anh đều tin sâu sắc vào điều đó, anh cũng thực sự có thể nhận được lợi ích từ nó và để bị tẩy não. Lúc này, đột nhiên có một người nhảy ra trước mặt anh phủ định hoàn toàn niềm tin của anh, anh sẽ có phản ứng gì?"
Cảnh sát ngồi bên cạnh nói: "Chắc sẽ phản ứng giống Triệu Bồi Xương..."
"Vì vậy tôi nghĩ, nếu điều tra trực tiếp khó thực hiện...", Tín Túc cười khẽ, "Không bằng thử lấy độc trị độc xem sao".
Hết chương 153.
Đến chương 154.