Anh sẽ không để em một mình đối mặt nguy hiểm
Căn phòng không lớn, diện tích chưa đến mười mét vuông. Tín Túc đi dọc theo tường một vòng, xác nhận không có lối ra nào khác. Thậm chí, trong phòng không có cả lỗ thông gió. Bốn bề đều là tường xi măng. Chỉ bằng sức người, rất khó nhấc được tấm đá nặng đang chặn cửa lên. Trong phòng cũng không có bất kỳ công cụ nào để có thể dùng được. Nói tóm lại, hai người bọn họ đã bị mắc kẹt ở đây.
Tín Túc quỳ một chân xuống đất, ánh đèn pin chiếu lên nửa gương mặt trắng bệch không còn chút máu: "Anh nói xem, ông ta nhốt chúng ta ở đây để làm gì?"
Lâm Tái Xuyên khẽ lắc đầu. Anh mở điện thoại, gửi tin nhắn cho đồng nghiệp đang đợi ở cổng thôn. Nhưng nơi này vốn là vùng quê hẻo lánh, tín hiệu trong căn phòng kín càng yếu hơn. Tin nhắn gửi đi cứ quay vòng vòng, hiển thị chưa gửi được.
Lâm Tái Xuyên lại thử gọi một cuộc điện thoại, có kết nối nhưng giọng đồng nghiệp nghe đứt quãng, kèm theo tiếng nhiễu "rè rè": "Lâm... và... các anh... ở đâu?"
"Ở nhà máy xi măng phía Bắc thôn. Đi dọc theo con đường từ giếng cổ về phía Bắc".
Lâm Tái Xuyên đáp lại nhưng không rõ bên kia có nghe được không.
"Alô? Alô?"
Viên cảnh sát hình sự trong xe cầm điện thoại, hét lớn: "Nghe không rõ, anh nói gì? Giếng cổ gì?"
Phía bên kia không có phản hồi.
Ống nghe im lặng một hồi. Lâm Tái Xuyên nhìn màn hình, cuộc gọi tự động ngắt. Ở đây hoàn toàn không còn tín hiệu.
"Không sao. Trước khi xuất phát, không phải anh đã gửi tin nhắn cho họ rồi à?" Tín Túc dường như hoàn toàn không lo lắng về tình cảnh của mình, nói: "Họ nhận được điện thoại, chắc sẽ đến thôi.
Lâm Tái Xuyên khẽ nói: "Hy vọng vậy."
Tín Túc cười một tiếng: "Không ngờ câu "rừng sâu nước độc sinh ra kẻ xấu" thế mà là thật. Người dân thôn Đào Nguyên này đúng là gan dạ đáng khen, còn dám lừa cả cảnh sát."
Lâm Tái Xuyên không để lộ thân phận. Có lẽ Triệu Bồi Xương tưởng hai người họ chỉ là cảnh sát bình thường của phân cục Hà Quang nên mới dám làm liều như vậy.
"Vỏ thuốc phiện, thần sông, phản ứng của người dân trong thôn như bị tẩy não vậy..."
Tín Túc nối những từ này lại với nhau, cảm thấy như đã chạm đến một sự thật mơ hồ nào đó.
Lâm Tái Xuyên cầm đèn pin, sờ soạng khắp tường. Nếu đồng nghiệp không đến cứu kịp thời, hai người bọn họ không thể ngồi chờ chết.
Ngoại trừ nơi đèn pin chiếu sáng, các góc khác tối đen như mực. Trong phòng lại vô cùng ngột ngạt, mang đến cảm giác rất áp lực.
Một lúc sau, Lâm Tái Xuyên nhắm mắt lại. Anh thấy hơi váng đầu.
"Tái Xuyên?"
Sắc mặt Tín Túc hơi đổi. Cậu đưa tay đỡ anh, "Anh sao vậy?"
Lâm Tái Xuyên hít một hơi, ánh mắt lạnh lùng nhìn xung quanh.
Trong mật thất rất yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng thở của hai người.
Không đúng...
Có gì đó không đúng...
Lâm Tái Xuyên nhíu chặt mày, chiếu đèn pin xuống sàn nhà. Ánh sáng rọi lên tấm đá nặng. Dưới ánh đèn, mọi thay đổi đều có thể thấy rõ bằng mắt thường. Bụi trên nền đất nhẹ nhàng bay lên, về cùng một hướng rất có quy luật.
Có khí ga nào đó đang không ngừng thổi từ khe cửa vào!
Lâm Tái Xuyên lập tức cởi áo, bịt kín khe hở dưới tấm đá.
Tín Túc thấy động tác của anh, nhíu mày hỏi nhỏ: "Sao vậy?"
Lâm Tái Xuyên nhanh chóng giải thích: "Trong phòng có thể có khí gây choáng váng. Anh không rõ là gì".
Cơ thể Tín Túc phản ứng khá chậm với các loại độc nên cậu vẫn chưa có cảm giác gì, chức năng cơ thể vẫn hoàn toàn bình thường. Còn Lâm Tái Xuyên là tuýp người rất nhạy cảm với thay đổi của môi trường.
Lâm Tái Xuyên phát hiện sớm, khí độc đó có lẽ chưa kịp thổi vào nhiều. Nhưng theo thời gian trôi qua, khí ga hít vào mũi càng lúc càng nhiều. Hơn nữa, áo đã bịt kín khe hở duy nhất trong phòng, hai người bắt đầu cùng cảm thấy hơi thiếu oxy, hít thở cũng dần trở nên khó khăn.
Hai người bị nhốt trong phòng kín nửa tiếng, sắc mặt Lâm Tái Xuyên dần tái nhợt, một giọt mồ hôi lạnh chảy dọc xuống má. Tình hình của hai người lúc này tuyệt đối không thể nói là tốt. Nếu không thể nhanh chóng thoát khỏi nơi này, hai người họ sẽ chết vì thiếu oxy hoặc hít phải quá nhiều khí gây choáng mà dần dần mất ý thức. Nhưng ở đây không có công cụ gì cả, trừ phi Lâm Tái Xuyên có thể dùng tay không đục một lỗ trên tường. Nhưng thân thể người thường dù sao cũng không thể so được với sắt thép và bê tông.
Có lẽ Triệu Bồi Xương biết bản thân không phải đối thủ của hai cảnh sát nên đã chọn cách này, đợi họ ngất đi rồi mới ra tay.
Có lẽ ngay từ lần đầu hai người họ đến, Triệu Bồi Xương đã phát hiện ra điều gì đó nên cố tình bày bẫy này, đợi hai người tự chui đầu vào lưới.
Đến lúc này rồi mà Tín Túc vẫn còn tâm trạng đùa giỡn. Cậu nhướn mày nói: "Tái Xuyên, chúng ta thế này có tính là thất bại thảm hại không?"
Lâm Tái Xuyên với vẻ mặt nghiêm túc, nắm chặt cổ tay Tín Túc.
Một lúc sau, Lâm Tái Xuyên thấp giọng nói: "Triệu Hồng Tài xúc phạm thần sông, chết rồi còn bị treo ngược trên cây, chảy hết máu trong người. Giống hệt cách "chặt đầu bên gương". Bởi vì ông ta không tin thần sông, đổ vôi, đổ rác xuống sông. Chắc chắn đây không phải ngẫu nhiên.
Rốt cuộc, Triệu Bồi Xương muốn làm gì?
Sau khi hai người họ ngất đi, có phải cũng sẽ bị cắt cổ, treo xác lên cây không?
Có phải ông ta cũng có liên quan đến Lý Đăng Nghĩa?
Lâm Tái Xuyên nuốt nước bọt, khẽ mở miệng: "Tín Túc, anh..."
Anh sẽ không để em xảy ra chuyện.
Đừng sợ, đừng lo lắng.
"Không sao đâu."
Tín Túc ghé lại gần, vuốt ve gương mặt anh, thì thầm bên tai.
"Nếu anh thấy buồn ngủ thì cứ ngủ một giấc là được".
--
Cúp máy xong, viên cảnh sát trong xe nói: "Đội trưởng Lâm đột nhiên gọi điện thoại, tôi cảm thấy có thể đã xảy ra chuyện."
Viên cảnh sát trẻ ngồi bên cạnh coi nhẹ: "Đội trưởng Lâm có thể xảy ra chuyện gì chứ? Chỉ là tín hiệu trong làng không tốt thôi. Triệu Bồi Xương có thể làm gì được đội trưởng Lâm và Tín Túc? Hai người họ, ai cũng là người sắc bén cả".
Viên cảnh sát lớn tuổi vẫn không yên tâm: "Xuống xem thử đã."
Viên cảnh sát trẻ "ừm" một tiếng.
Dù viên cảnh sát trẻ không nghĩ có yêu ma quỷ quái nào có thể khiến Lâm Tái Xuyên gặp nguy hiểm nhưng để phòng rủi ro, vẫn xuống xe cùng đồng nghiệp.
Viên cảnh sát lớn tuổi vừa đi vào làng, vừa tiếp tục gọi cho Lâm Tái Xuyên, vẻ mặt nghiêm trọng nói: "Điện thoại của đội trưởng Lâm không gọi được nữa."
Viên cảnh sát trẻ nói: "Hai mươi phút trước đội trưởng Lâm nhắn tin cho chúng ta, nói họ rời khỏi nhà Triệu Bồi Xương, đến nhà máy xi măng trong thôn. Chúng ta tìm nhà máy xi măng trong thôn trước. Chắc ở gần đây thôi. Tôi nghe đội trưởng Lâm nói có thể ở gần một cái giếng cổ."
...
Ầm ầm --
Một tiếng ầm ì vang lên. Cánh cửa đá được nâng lên.
Dù có bản lĩnh và khả năng đến đâu, bị nhốt trong phòng kín cũng khó làm được gì. Triệu Bồi Xương bước vào phòng. Hai viên cảnh sát cũng đã ngã xuống đất.
Tay Triệu Bồi Xương cầm hai sợi dây nilông trắng, ông đi đến bên cạnh Tín Túc, mắt mang vẻ lạnh lẽo u ám như nhìn một xác chết.
Triệu Bồi Xương ngồi xuống, dùng một sợi dây trói chặt hai chân Tín Túc lại với nhau, quấn chắc chắn mấy vòng.
Mi mắt Tín Túc khẽ run, lưỡi dao áp vào lòng bàn tay. Chỉ cần Triệu Bồi Xương tiến thêm một bước về phía cậu, lưỡi dao sẽ cắt vào cổ ông ta. Mặc dù bị nhốt trong phòng kín quá lâu, khó tránh khỏi bị ảnh hưởng bởi thứ khí lạ kia, Tín Túc cảm thấy cơ thể hơi yếu, chưa chắc có thể khống chế được Triệu Bồi Xương. Nhưng cậu cũng chỉ có cơ hội này....
Tín Túc lắng nghe động tĩnh của Triệu Bồi Xương. Cảm thấy ông ta đến trước mặt mình, Tín Túc mở mắt ra, lưỡi dao trong tay áp vào yết hầu đối phương. Một vệt máu lập tức rịn ra.
Động tác của Triệu Bồi Xương đột ngột khựng lại. Ông ta thấy cổ lạnh toát, ánh mắt kinh ngạc nhìn Tín Túc. Người này thế mà lại không ngất!
Giọng Tín Túc lạnh băng: "Cởi ra!"
Triệu Bồi Xương cứng đờ một lúc. Mãi đến khi lưỡi dao lại đâm sâu thêm một phần, ông ta mới đành phải đưa tay tháo sợi dây ra. Cánh tay hơi run lên, mắt dáo dác nhìn quanh, cố tình làm chậm động tác.
Triệu Bồi Xương nghĩ bụng: Tên cảnh sát này bị nhốt ở đây lâu như vậy, dù có cố gắng tỉnh táo thì cũng đã kiệt sức rồi, chắc không trụ được lâu nữa.
Tín Túc cụp mắt, lạnh lùng theo dõi từng cử động của ông ta.
Triệu Bồi Xương giả vờ cởi dây trói ở mắt cá chân Tín Túc rồi đột nhiên ngả người về sau, định liều mạng một phen cuối cùng.
Ông ta chưa kịp đứng dậy, đã có thứ gì đó lạnh lẽo sắc nhọn kề vào gáy. Một giọng nói cực kỳ khẽ vang lên: "Đừng động đậy".
Nghe thấy giọng nói này, tim Tín Túc giật thót. Cậu ngước mắt nhìn lên...
Cậu thấy Lâm Tái Xuyên đang quỳ một gối trên đất, tay phải cầm một con dao quân đội, kề vào cổ Triệu Bồi Xương. Lưỡi dao trông cực kỳ sắc. Không biết máu của ai đang nhỏ giọt từ đầu dao xuống.
Con ngươi Tín Túc hơi co lại.
Thấy hai người đều vẫn tỉnh táo, sắc mặt Triệu Bồi Xương cực kỳ kinh hoàng. Sao có thể?! Rõ ràng hai người bị nhốt ở đây hơn một tiếng! Trừ phi hai người không thở, nếu không nhất định không thể tỉnh táo đến tận bây giờ!
Giọng Lâm Tái Xuyên trầm ổn ra lệnh: "Đứng lên!"
"..." Cảm thấy lưỡi dao kề sát cổ, Triệu Bồi Xương chỉ có thể từ từ đứng dậy.
Tín Túc thu lại vẻ mặt, dùng dây trói tay Triệu Bồi Xương lại. Cậu cài một lưỡi dao vào giữa dây, lưỡi dao quay vào trong. Triệu Bồi Xương chỉ cần hơi vùng vẫy là sẽ bị cắt vào da.
Triệu Bồi Xương bị hai người trói tay chân, cuối cùng mới nói câu đầu tiên từ sau khi vào phòng, giọng khàn đặc: "Thế mà hai người lại không ngất đi. Biết vậy để hai người hít khí thêm một lúc nữa. Đừng vui mừng quá sớm. Những kẻ xúc phạm thần sông đều không có kết cục tốt đẹp! Sớm muộn gì, hai người sẽ bị báo ứng!"
"Tôi cứ tưởng ông có bản lĩnh gì. Hóa ra toàn trò hèn hạ." Tín Túc chế giễu: "Có vẻ thần sông cũng không phù hộ cho ông. Những lời này, ông cứ nói với vị thần rẻ tiền của ông đi".
Triệu Bồi Xương bị Tín Túc chọc giận, mắt đỏ ngầu, đầy tia máu.
Lâm Tái Xuyên liếc nhìn Tín Túc một cái, xác định cậu không bị thương, vẻ mặt mới dịu đi một chút.
Tín Túc có "kháng thể" với những thứ kiểu này. Trước đây, khi tiếp xúc với Phan Nguyên Đức, Lâm Tái Xuyên đã biết điều này. Có thể khí ga ở đây cũng không có tác dụng với cậu nhưng Lâm Tái Xuyên không dám để Tín Túc một mình đối mặt với kẻ ác điên cuồng như Triệu Bồi Xương.
Anh tập trung lực, đánh vào gáy Triệu Bồi Xương một cái. Ông ta lập tức ngã xuống đất "phịch" một cái.
Cùng lúc đó, ở xa vọng đến giọng của hai người đàn ông: "Đội trưởng Lâm..." "Tín Túc!"
Hai viên cảnh sát thở hổn hển chạy vào, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa ba người, "Trong thôn này có mấy nhà máy. Chúng tôi tìm hai, ba chỗ mới tìm thấy chỗ này. Hai người không sao chứ?"
"Đưa ông ta về Cục Cômg an thành phố," Lâm Tái Xuyên nói ngắn gọn, "Vào nhà ông ta, mang cả bát hương trên bàn về Cục".
"Rõ!"
Lâm Tái Xuyên một tay đỡ Tín Túc dậy, nói khẽ: "Chúng ta đi thôi."
Tín Túc cùng anh đi ra khỏi nhà máy xi măng. Bị gió đêm lạnh lẽo trong lành thổi một lúc, cả hai đều tỉnh táo hơn.
Trên tay Lâm Tái Xuyên có một vết dao mới, không sâu nhưng chảy nhiều máu, trông hơi đáng sợ.
Trong tay không có đồ băng bó, Tín Túc tháo khăn quàng cổ của mình ra, quấn quanh lòng bàn tay anh hai vòng.
"Không sao đâu. Chỉ là vết thương ngoài da. Một thời gian là khỏi."
Lâm Tái Xuyên vuốt mái tóc hơi dài của Tín Túc ra sau tai, nói dịu dàng: "Em không sao là tốt rồi".
Tín Túc im lặng một lúc, mới nói: "Vừa rồi, không phải anh ngất rồi à?"
Cậu đã thấy Lâm Tái Xuyên nhắm mắt lại mà.
"Thời gian huấn luyện trước đây, có những khóa về chống khủng bố. Trong căn cứ thường tổ chức tập luyện mô phỏng với khí độc, luyện khả năng nín thở để chủ động giảm lượng oxy tiêu thụ của cơ thể".
Lâm Tái Xuyên giải thích với Tín Túc: "Có điều, từ sau khi về đội hình sự, đã lâu không tập luyện nên hơi lơ là".
Sau khi nhận ra trong không khí có thể có khí gây mê, Lâm Tái Xuyên đã cố ý điều chỉnh nhịp thở nhưng không thể hoàn toàn không hít khí oxy vào nên không tránh khỏi bị ảnh hưởng. Não truyền đến cảm giác tê dại như những mảng màu rực rỡ. Anh chỉ có thể tạo ra cơn đau để kích thích não giữ tỉnh táo.
"Không phải em nói là anh cứ ngủ một giấc là được à?", Tín Túc hơi nhíu mày, nhỏ giọng nói, "Em còn chưa đến mức không đối phó được tên ngốc này".
Tín Túc vẫn luôn được Cục Công an thành phố thừa nhận là "bình hoa đẹp". Bề ngoài yếu ớt, mỏng manh, gầy yếu của cậu rất dễ khiến người khác hiểu lầm. Trong khi, thật ra bên trong, cậu lại là một con rắn độc. Không chỉ trong nội bộ Tiết Sương Giáng, trước đây, đã rất nhiều người muốn lấy mạng cậu. Tín Túc có thể thoát thân trong những hoàn cảnh gay cấn đó. Kết cục xấu nhất cũng chỉ là hai bên cùng tổn thất nặng nề. Chưa có ai có thể gài bẫy cậu mà còn sống sót nguyên vẹn. Đừng nói Triệu Bồi Xương chỉ là một người nông dân ngốc nghếch. Nếu loại ngu xuẩn này có thể lừa cậu thì Tín Túc đã không được gọi là "Diêm Vương" nữa rồi.
Ban đầu, Tín Túc còn muốn làm người đẹp cứu anh hùng để đền ơn Lâm Tái Xuyên cứu mạng cậu lần trước một lần, tiện thể đánh vỡ lăng kính "yếu ớt, dễ bị tổn thương" mà Lâm Tái Xuyên luôn có với mình. Nhưng chưa kịp bắt đầu biểu diễn thì Lâm Tái Xuyên đã tỉnh lại.
Nghe Tín Túc nói vậy, Lâm Tái Xuyên quay đầu nhìn cậu, ánh mắt dịu dàng sâu thẳm. Môi anh hơi cong lên, "Anh biết. Chỉ mình em cũng có thể xử lý được tình huống lúc đó. Nhưng em đã nói anh là người bảo vệ em. Anh sẽ không để em một mình đối mặt với nguy hiểm".
Lâm Tái Xuyên nói từng chữ thật chậm: "Chỉ cần em ở bên cạnh anh, sẽ không ai có thể làm tổn thương em".
Hết chương 152
Đến chương 153