Đi Qua Xuân Hạ

Chương 27




Sự bối rối của một người mẹ khiến Hà quên mất để ý xem Thành gọi mình là gì. Cô nắm chặt chiếc điện thoại trong tay như thể đây thứ duy nhất có thể cứu rỗi mình, đoạn run giọng hỏi:

– Anh có nhớ nhóm máu của anh không?

– AB! Nhóm máu của anh là AB. Em đang ở đâu thế? Chờ một chút anh đến ngay.

Thành vội đáp lại, mặc dù không biết Hà hỏi đến máu để làm gì, nhưng anh biết cô đang gặp rắc rối gì đó.

Hà gần như khóc ở trong điện thoại:

– Anh giúp em với. Con gái em đang phải cấp cứu. Bệnh viện báo hết máu rồi mà em chỉ có nhóm máu B thôi. Con bé có nhóm máu AB.

Không hề chờ đợi một giây phút nào, Thành cầm lấy chìa khóa lao ra khỏi cửa, chẳng quên an ủi tâm trạng cô gái đang khóc bên kia điện thoại. Chiếc xe phóng vút vào màn đêm với tốc độ kinh hồn, làm mấy người đi làm về muộn bực mình mắng mỏ.

– Vội đi đầu thai hay sao mà phóng nhanh thế.

Thành không nghe được những lời ấy, chỉ biết dùng tốc độ nhanh nhất để đến bệnh viện. Anh chạy thẳng đến khoa cấp cứu, ngang qua rất nhiều băng ca phủ vải trắng.

Hà đang ngồi gục đầu trước cửa phòng cấp cứu. Anh hổn hển chạy đến đỡ cô dậy:

– Con em đâu?

– Con bé đang ở bên trong. – Mắt Hà đỏ lên nhìn anh.

– Được rồi, anh đến đây rồi. Không có chuyện gì cả đâu. Em cứ chờ ở đây để anh đi lấy máu đã nhé.

Thành gấp gáp nói liền một mạch, đồng thời vẫy tay với một cô hộ lý:

– Chào cô, tôi có nhóm máu AB, đến hiến máu cho cháu gái bệnh nhân trong kia. Cô chỉ đường giúp tôi.

– Anh đi theo tôi đi ạ.

Nhìn theo bóng lưng Thành hốt hoảng chạy đi, tâm trạng của Hà vẫn không khá hơn chút nào. Nỗi lòng người mẹ vốn là như vậy, ai có thể thoải mái khi con mình đang ở trong phòng bệnh không biết tình hình ra sao chứ?

Sự chờ đợi làm tâm trạng của Hà cực kỳ khùng hoảng.

Khoảng mười lăm phút sau, Thành mang theo khuôn mặt trắng bệch trở về. Cô thấy bước chân của anh hình như không quá vững vàng, bèn vươn tay đỡ lấy hỏi han:

– Anh vẫn chưa khỏi hẳn à?

Cô vừa hỏi vừa tự trách mình quá đỗi ích kỷ. Làm sao cô có thể quên mất rằng người đàn ông này vừa mới ngã xuống vực hôn mê vì đỡ cho mình chứ?

Thành dịu dàng mỉm cười, xua tay:

– Anh không sao, chỉ là mất chút máu thôi, nghỉ ngơi vài ngày là ổn rồi.

Cô hộ lý đi ngang qua vạch trần lời nói dối của anh:

– Cô đừng tin anh ấy, chúng tôi không chờ xét nghiệm được nên đã rút máu của anh ấy rồi. Vì phải sử dụng nguồn máu gấp chưa được kiểm nghiệm, nên cô vui lòng ký vào tờ cam kết này để chúng tôi phẫu thuật cho cháu bé.

Hà rối rít đồng ý, ký xoèn xoẹt lên biên bản không hề nghĩ ngợi gì.

Cô ký xong, cô y tá mới nói tiếp:

– Anh đấy bắt chúng tôi lấy nhiều máu hơn lượng cho phép, nên có thể sẽ bị choáng một tí. Cô đưa anh ấy ra kia ngồi nghỉ đi.

Hà nghe mà giật thót, nhìn Thành đăm đăm. Anh không dám đối mặt, nên cô chỉ nhìn thấy một bên sườn mặt lún phún râu của anh.

– Anh không sao đâu. Em yên tâm đi, người hiền lành luôn có phúc, con gái em nhất định sẽ khỏi thôi.

Hà ảm đạm gật đầu, kéo Thành ra ghế:

– Anh cứ ngồi xuống trước đã, em không muốn thấy anh ngã gục trước khi Nhã ra đâu.

– Ừm.

Thành không chống đối cô, lê bước chân có phần mỏi mệt về phía ghế ngồi chờ, Hà cũng ngồi xuống bên cạnh sau khi mua cho anh một chai nước khoáng ở quầy bán nước tự động.

Cô nghĩ anh đang khó chịu, bèn chủ động mở chai nước ra đưa cho Thành. Vậy mà anh không chịu cầm lấy.

Hà nhìn người đàn ông, thấy đầu anh đang ngả dần lên vai mình. Anh dùng một loại dầu gội đầu đặc biệt thoảng thơm mùi quế, làm Hà bất giác hẫng một nhịp.

– Anh hơi đau đầu, để anh dựa một chút.

– Có cần thuê giường nằm nghỉ không?

– Không, anh muốn ở đây đợi con bé ra với em.

– Anh đâu cần phải làm tổn hại đến sức khỏe như thế? Dù gì…

Dù gì con bé cũng không có quan hệ gì với anh. Câu nói dang dở của Hà bị nghẹn lại trong cổ họng không thốt nên nổi. Cô vặn lại nắp chai, trong khoang mũi nghèn nghẹt thở ra một hơi bất lực.

Thành không hiểu cảm xúc khác lạ của Hà vì sao lại có, cứ nhìn cô:

– Con gái em cũng là người quan trọng với anh. Chỉ cần liên quan đến em, bất kể thứ gì anh cũng đều coi trọng.

Hà buông thõng hai tay, đẩy Thành ngồi thẳng dậy, làm như không nghe thấy những lời vừa rồi. Ở bên ngoài hành lang, thời gian vốn dĩ bất biến dường như kéo dài ra vô tận. Cô đợi từ một giờ đến ba giờ sáng mà cứ như đợi hai năm. Trong suốt thời gian ấy, Thành vẫn ngồi bên cạnh Hà không cử động.

Bác sĩ ra ngoài, tháo khẩu trang ra thông báo:

– Có thể tạm yên tâm rồi, chúng tôi đã khâu tạm vết rách. Ở viện tầm nửa tháng nữa, chụp chiếu xem não có vấn đề gì không. Cô đi làm thủ tục cho cháu đi.

Hà vâng dạ cảm ơn, tâm sự nặng nề chất chứa trong lồng ngực giảm đi một phần ba. Cô lục trong túi tìm điện thoại gọi cho Tuấn, báo rằng Nhã đã an toàn rồi.

Anh vui mừng đáp lại:

– May quá, Kiên đang ở nhà khóc mãi. Thằng bé sợ em nó có chuyện, nên anh không dám đưa theo sợ ảnh hưởng đến bác sĩ. Em chờ ở đó, anh đưa nó theo nhé.

– Anh nhớ mặc áo ấm cho thằng bé. Em ở phòng 414 khoa hồi sức..

– Giữ sức khỏe, đừng kích động quá, anh đến ngay đây.

Hà dập máy sau khi dặn dò xong. Bỗng cô thấy một vai mình nặng dần, lúc này, Thành lại ngủ gà ngủ gật, đầu anh từ từ, từ từ tựa lên vai cô. Hà vội lay anh cho tỉnh:

– Anh dậy đi, em phải đến phòng Hồi sức, Nhã phẫu thuật xong rồi.

Không có ai đáp lại Hà, cô lại đẩy anh thêm một cái nữa. Thành đang ngồi trên ghế đột ngột nghiêng người, ngã đảo xuống đất.

Hồn vía vừa mới trở lại của Hà lại một lần nữa thất lạc.

– Anh Thành! Anh sao vậy?