Đang chìm giấc ngủ chập chờn, Hà giật mình khi nghe thấy tiếng hét cách phòng mình không xa. Cô bật dậy theo phản xạ, nhìn trên giường đã không còn bóng dáng Nhã đâu cả bèn vội vàng lao ra khỏi cửa.
– Anh Tuấn, anh Tuấn, Nhã có ở trong phòng anh không?
Hà hốt hoảng gõ cửa phòng, Tuấn bước ra ngoài bù xù với mớ tóc rối.
– Nhã ngủ với em mà không phải sao?
– Phải. Nhưng em nghe thấy tiếng hét, mà không thấy con bé đâu nữa rồi.
Tuấn vỗ vai Hà trấn an rồi bật điện cầu thang lên, Hà men theo cầu thang chạy xuống thì thấy một vệt máu kéo dài, tim cô run lên từng nhịp.
– Nhã! – Tuấn chợt kêu lên một tiếng, sải chân nhanh xuống chân cầu thang.
Nhã đang mềm oặt nằm ở đó, đôi mắt linh động to tròn ngày thường giờ nhắm nghiền lại trên khuôn mặt trắng bệch. Máu thấm ướt một mảng tóc của cô bé, chảy ra ướt đẫm tay Tuấn.
Hà đưa tay lên trước ngực, cơn đau tim xuyên qua lồng ngực, khiến chân cô run rẩy từng hồi, không biết làm thế nào mới có thể đứng vững nổi. Cô chạy trở lại phòng của mình, lục tung đồ đạc lên để tìm điện thoại.
– Mẹ ơi, sao vậy ạ?
– Nhanh, Kiên! Tìm điện thoại đi con, em bị ngã cầu thang rồi.
Kiên cũng sợ đến nỗi tỉnh cả ngủ. Rút điện thoại ở bên gối ra, thằng bé đưa cho cô, vừa nơm bướm nhìn vừa khóc:
– Mẹ ơi, em sẽ không sao đúng không ạ?
– Em không sao, con yên tâm đi.
Hà cướp lấy nó, ấn vội số cấp cứu, gọi cho bệnh viện gần nhất nhờ họ cử xe đến đây. Cô cố tỏ ra bình tĩnh để nghe họ nói cách sơ cứu rồi đỡ lấy Nhã trong tay Tuấn, giúp con bé băng bó lại. Suốt cả quá trình, cô không hề khóc hay rơi một giọt nước mắt nào, chỉ chăm chú theo dõi tình trạng vết thương rồi báo lại rõ ràng với bệnh viện.
Mặt Nhã tái mét, mồ hôi chảy ròng ròng hai bên thái dương, hơi thở yếu ớt làm Hà cực kỳ đau lòng. Ắt hẳn con bé đang rất đau, mà giống như cô, nó chỉ có thể cắn chặt răng để không khóc tiếng nào. Hà không dám động hay lay mạnh vào người nó, cũng không dám lái xe đưa con gái đến bệnh viện, sợ chỉ một chút sơ suất cũng có thể ảnh hưởng đến tính mạng.
Mười hai giờ đêm, xe cấp cứu đến trước cửa nhà. Đến lúc này, Hà mới suy sụp quỳ một chân khóc nấc lên. Cô dặn dò Tuấn ở lại trông Kiên đang sợ sệt ôm lan can cầu thang, rồi cũng theo xe cấp cứu đi.
Thằng bé Kiên dựa vào người Tuấn, hai mắt đỏ hoe:
– Bố ơi, có phải em gái sắp chết không ạ?
Tuấn không đáp, đôi mắt đỏ rực nhìn chăm chăm vào bàn tay dây đầy máu của Nhã. Anh lẩm bẩm:
– Không! Không phải tôi! Là con bé tự chạy đi! Không phải tôi!
***
Bệnh viện thành phố lại một phen náo loạn vì ca cấp cứu của bệnh nhi giữa đêm. Băng ca cứu thương chạy rầm rầm trên sàn bằng sạch trắng xóa. Ở dãy hành lang sâu hun hút, một vài người thân của bệnh nhân đang nhìn vào các cánh cửa với đôi mắt trũng sâu. Thi thoảng lại có một chiếc giường phủ khăn trắng bị đẩy ra, kèm theo tiếng khóc thảm thiết.
Đây chính là việc thường thấy ở khoa cấp cứu, nơi cho người ta hy vọng, mà cũng có thể cướp đoạt toàn bộ hy vọng của họ.
Sự bình tĩnh của Hà ngay lập tức nát vụn bởi những tiếng khóc, tiếng mắng nhiếc, tiếng hét đau đớn. Hay nói cho đúng hơn, cô chưa bao giờ bình tĩnh, mà chỉ khoác lên mặt một lớp mặt nạ kiên cường thôi. Cô cũng là một người phụ nữ yếu đuối.
Bác sĩ tiếp nhận ca phẫu thuật đang gọi điện cho ai đó, hỏi cô:
– Cô có nhớ nhóm máu của bệnh nhân không?
– Dạ, hình như thằng bé có nhóm AB ạ.
– AB à? Ca khó rồi đây, kho máu của bệnh viện vừa mới hết nhóm máu AB rồi, các bệnh viện xung quanh cũng không còn. Trong nhà có ai cùng nhóm máu với thằng bé không? Bố mẹ ông bà gì đó.
Sắc mặt Hà càng thêm tái đi, cô lắp bắp nói không thành tiếng:
– Cháu không rõ, nhưng hai vợ chồng cháu đều có nhóm máu B.
Ông bác sĩ bực mình quay đi:
– Chuyện quái gì vậy? Bố mẹ nhóm máu B làm sao có con nhóm máu AB được cô. Cô mau gọi cho người nhà đi, chúng tôi thử điều động các nhân viên xem sao.
– Dạ dạ.
Hà không dám tiếp tục kéo bác sĩ lại nói chuyện. Cô và Tuấn thực sự chỉ có nhóm máu B, điều này Hà không hề nhầm lẫn. Nhưng Nhã lại có nhóm máu AB, cô cũng không thể nào nhầm lẫn nhóm máu của con mình được. Mặc dù không hề học y, Hà cũng nhận ra có điểm gì đó không đúng ở đây.
Chính Hà đã sinh Nhã ra, còn đếm từng nốt ruồi trên người con bé, nên cô không hề hoài nghi mình không phải mẹ nó.
Chỉ có Tuấn.
Bố của Nhã, chỉ có thể là một người có nhóm máu A hoặc AB, không thể nào là anh.
Trong đầu Hà chợt hiện lên một khuôn mặt luôn nhìn mình với đôi mắt man mác buồn. Một bên là tính mạng con gái, là con đường ngắn nhất để cho con bé đủ máu phẫu thuật, một bên là quá khứ như con quái vật dày vò cô… Hà nhắm mắt lại, chọn lựa vế trước.
Gần một giờ đêm, Thành vẫn chưa ngủ được. Gió từ hồ nước thổi tan cơn buồn ngủ của anh, để lại sự bải hoải và trống rỗng.
Anh vừa mới xuất viện hôm qua. Từ lúc tỉnh dậy cho đến khi về nhà, anh không còn thấy hình bóng của Hà xuất hiện trước mặt mình nữa. Nhân viên công ty nói cô có trực anh ngoài phòng cấp cứu, sau đó cãi vã gì đó với bà nội và Nguyệt, rồi lại được chồng mình đưa về.
Bà ngoại ngay hôm Thành xuất hiện, đã mắng anh một trận.
– Con định làm gì vậy Thành? Con quên mất mẹ con chết như thế nào hả? Mẹ con bị mẹ nó hại chết, con bị nó cướp mất bố đẻ. Gia đình nó hại con chưa thảm hay sao, mà giờ con còn cố tình để nó ở bên cạnh? Nếu biết trước con bất hiếu bất nghĩa như thế này, bà nhất định sẽ đánh gãy cái chân chó của con.
Lúc đó anh chỉ nhìn chằm chằm vào mặt bà, nói:
– Bà ơi, cô ấy không có lỗi. Nếu có, lỗi lầm lớn nhất của cô ấy là đã yêu phải người hèn nhát như con mà thôi.
– Mày nói cái gì? Mày bị bỏ bùa rồi hả mà bênh vực nó.
– Năm đó con không bênh vực cô ấy, đó là điều khiến con hối hận, đã hối hận, đang hối hận, và sẽ hối hận suốt cuộc đời này.
– Mày điên rồi! Giờ tao mặc kệ, mày có muốn lắng nghe tiếng gọi của tình yêu thì cũng phải nghĩ đến con cái, đến vợ mày. Bố mày đã là đồ khốn nạn, mày học đòi theo nó thì đừng nhìn mặt tao nữa.
Bà ngoại bỏ cho Thành câu đó rồi tức giận bỏ đi. Anh cứ mím môi, định nói gì rồi lại thôi.
Anh muốn nói:
– Minh không phải con trai của cháu. Kể cả Nguyệt…
Nhưng lòng anh chợt trống rỗng, buông thõng vai xuống không muốn nhắc đến những chuyện đã qua nữa. Dù anh có thể buông bỏ tất cả để theo đuổi Hà thì đã sao?
Anh đã không còn là thiếu niên rực rỡ trong lòng cô năm ấy nữa. Cô đã có gia đình, có hai đứa con nhỏ, có một người chồng mà khi nào nhắc đến, ánh sáng trong mắt cô cũng vô cùng ấm áp.
Anh chỉ có thể ngồi đây ảo tưởng ánh mắt đó là dành riêng cho mình.
Thành khui một chai rượu, định dốc cạn nó. Chợt điện thoại trong túi anh kêu lên mấy hồi chuông. Tay Thành khựng lại, lôi nó ra một cách khó nhọc.
Đó là một số lạ, giờ phút này anh không muốn ai quấy rầy sự tưởng niệm của mình. Thành bèn không nghĩ ngợi tắt máy, bỏ điện thoại sang bên cạnh.
Được một lúc, chuông lại kêu lên liên hồi, anh thấy mất kiên nhẫn muốn đập nát điện thoại ra, nhưng nghĩ thế nào lại ấn nút nghe.
Bên kia đầu dây có tiếng khóc sụt sùi, trái tim Thành đau nhói như có dao cứa vào từng thớ thịt. Anh hoảng sợ hỏi:
– Hà, có chuyện gì vậy em?