Chương 11: Tô Thành tính toán
Thoáng thở một hơi lấy lại bình tĩnh, một cảm giác thẹn thùng xông l·ên đ·ỉnh đầu. Hạ Duy hai tay ôm lấy chân, thậm thà thậm thụt nhìn xung quanh.
Hắn ước gì từ trên trời rơi xuống một cái quần.
Là một thanh niên xã hội chủ nghĩa năng động sáng tạo, hắn chỉ hận không thể đào cái hang chui xuống. Quá tổn thương lòng tự trọng.
Nếu mà có ai đi ngang qua, nên g·iết c·hết, hay là g·iết c·hết đây.
Mẹ nó, sao trong phim đánh nhau đùng đoàn mà không rách quần áo, hắn mới hơ lửa nhẹ một trận, cái quần lót cũng không còn.
Mẹ nó lần sau hắn dẫn lửa thiêu thân nữa hắn đi đầu xuống đất.
Nhìn về phía mấy cái t·hi t·hể khét đen không còn một mảnh vải lành lặn, hắn bắt đầu tính xác suất giả trang thành t·hi t·hể của mình. Cmn, cái này hoàn toàn không khả thi.
Bất đắc dĩ, hắn phải tự mình đi tìm quần áo. May mắn, có một cái quần công nhân bị rách nằm ở tầng trên. Hắn cầm lên, nhìn mấy sợi chỉ rệu rã, trong lòng đắng chát. Từ đó đến giờ, không ai biết vì sao ở đây có một cái quần. Từ đây về sau, cũng không ai biết cái quần này mất đi.
Cmn.
Quay lại chỗ của Tô Ngọc Châu. Nãy giờ hắn vẫn luôn âm thầm bảo vệ nhỏ bằng cách khống chế ngọn lửa không lan đến. Thế nhưng, chỉ dừng lại ở không lan đến mà thôi.
Hi vọng oxi xung quanh đủ để nhỏ thở đến khi có người khác đến. Khi thấy tình thế không ổn, hắn lôi nhỏ ra cũng không muộn.
Hiện tại việc hắn cần làm là gọi cho Tô Thành.
Cầm lên cái điện thoại vỡ màn hình ban nãy, hắn bắt đầu biểu diễn.
Không qua trường lớp, chưa từng lên sân khấu, chẳng đứng trước ống kính. Tuy vậy, hắn lăn lộn ngoài xã hội gần chục năm không biết đã thành thạo bao nhiêu lần.
Diễn trước mặt cấp trên, đồng nghiệp. Diễn trước mặt người thân, bạn bè. Diễn trước mặt người yêu, người yêu cũ.
Diễn nhiều đến độ đôi khi hắn quên mất bản thân mình là người như thế nào.
Chậc chậc, lại thêm một nét nhạc của Đen Vâu vào. Không khéo hắn biến thành nhân vật chính mất.
Đùa, nếu trở thành loại người ba ngày một trận nhẹ năm ngày một trận nặng như Lâm Thiên, thì còn cái gì là lạc thú nữa. Đừng nói đánh nhau là lạc thú. Sau khi đánh xong mới biết cái gì gọi là dục tiên dục tử, đứng ngồi không yên. Người trẻ tuổi vẫn là nên bảo vệ sức khỏe thì hơn.
---/---
Khi người của Tô Thành đến nơi cứu hoả, chỉ thấy Hạ Duy mặc một cái quần bị cháy 5 7 lổ, cả người toàn là tro bụi, ngồi co ro bên ngoài chung cư.
Bên trong lửa đã cháy rất lớn.
Hắn đang dùng chút tinh thần lực ít ỏi cuối cùng của mình bảo vệ Tô Ngọc Châu khỏi bị đ·ám c·háy lan đến. Hiện tại lửa trong đó hắn không thể kiểm soát được nữa.
Thấy tình hình chưa tới mức sinh tử, hắn quyết định không cứu Tô Ngọc Châu ra. Để nhỏ ở lại bên trong không phải vì hắn khiên/lôi/ kéo/vác không nổi mà vì hắn không muốn để ai biết mình có cái can đảm này.
Tốt nhất là để người của Tô Thành cứu nhỏ. Chuyện này từ đầu tới cuối không liên quan gì hắn, hắn chị là người bị hại mà thôi.
"Con có sao không? Ngọc Châu đâu?" Tô Thành từ xe hơi bước xuống, đi nhanh về phía Hạ Duy hỏi.
Hạ Duy một mặt hoảng hốt sợ hãi ngước lên nhìn Tô Thành, ấp úng chỉ tay về một hướng:
"Ngọc Châu còn ở trong đó, lầu 2, phòng kế cầu thang..."
Rất nhanh sau đó, Tô Ngọc Châu được mang ra.
Hạ Duy quang vinh quay lại bệnh viện. Đúng cái bệnh viện mà hắn rời đi hồi sáng.
Mới xuyên không ba ngày không chừng, hắn đã hai lần gặp b·ắt c·óc, hai lần nhập viện. Muốn sống an ổn và c·hết tại nhà cũng thật cmn khó!
Hắn có đầy đủ chứng cứ hoài nghi là hệ thống đang hãm hại, động cơ quá rõ ràng. Chứ khí vận của một người hình thường không tệ đến mức này được.
Hệ thống: Đậu giá!
Nằm trên giường, hắn thong thả ăn trái cây vừa mới được y tá gọt rửa sạch đẹp và chơi điện thoại. Trong điện thoại là một bài báo với tiêu đề to đùng: Một tay lướt tik tok và một tay lái Ferrari, cái nào mang lại cảm giác thoả mãn cao hơn.
Đúng là nan đề.
Sau khi xuất viện phải mua một chiếc Ferrari thí nghiệm thử.
Đột nhiên, một tiếng gõ cửa vang lên. Không đợi Hạ Duy phản ứng, từ bên ngoài bước vào 2 người công an, một trước một sau.
Hạ Duy sớm đoán được điều này. Trên thực tế, nhà họ Trần mang tiếng giàu nhất thành phố A này, hắn thì nổi tiếng ăn chơi trác táng. Thế nhưng tất cả phải tồn tại tuân theo hệ thống đạo đức và pháp luật.
Qua sự kiện c·háy c·hung c·ư Z bỏ hoang dẫn tới 19 người t·hiệt m·ạng, trong đó có một n·ạn n·hân là t·ội p·hạm đang bị truy nã 3 ngày trước - Đoàn Quốc Tiến.
Theo lưu trình, Hạ Duy phải để lại khẩu cung!
Nếu để lộ thông tin những người đó là Hạ Duy động tay chân, thì Trần Trung Nguyên cũng không cứu được hắn. Vì hắn đã vượt quá phạm vi phòng vệ chính đáng rồi.
"Tự giới thiệu, tôi là Lê Văn Sỹ, đây là cộng sự của tôi. Hôm nay chúng tôi đến đây để làm rõ vụ việc b·ắt c·óc và hoả hoạn tại chung cư Z...." Lê Văn Sỹ nói
Hạ Duy bình tĩnh cười cười, quan sát thái độ của Lê Văn Sỹ. Không mặn không nhạt, không a dua nịnh hót cũng không tỏ ra chán ghét.
"Chào anh. Anh cứ hỏi đi, tôi biết gì là tôi nói hết!"
"Vậy xin nhờ anh kể lại toàn bộ sự việc xảy ra. Từ lúc anh và cô Tô Ngọc Châu rời khỏi trung tâm thương mại"
"Thật ra tôi và Tô Ngọc Châu không thân quen gì cho lắm. Tôi mời nhỏ uống trà sữa, uống xong thấy trời tối nên đưa nhỏ về.
Trên đường về thì bị chặn đường.
May là nhỏ có mang theo vệ sĩ.
Nhưng vệ sĩ có phân nửa là đồng bọn của tụi b·ắt c·óc. Hình như 8 9 người gì đó. Bọn b·ắt c·óc cũng cỡ 8 9 người. Mấy vệ sĩ b·ị đ·ánh ngã hình như cũng là 8 9 người..."
Lê Văn Sỹ "..."
Sau khi bắt tôi và Tô Ngọc Châu, bọn họ mang chúng tôi đến một chung cư bỏ hoang. Chính là chung cư Z mà anh mới nói.
Tôi thật sự xui xẻo, rõ ràng mục tiêu của bọn họ là Tô Ngọc Châu. Biết vậy tôi đã không đưa nhỏ về... À không, biết vậy tôi cũng mang vệ sĩ theo.
Lê Văn Sỹ "..."
Sau khi tới đó, tôi được chúng nó tháo miếng keo trên miệng để gọi cho cha tôi mang tiền chuộc đến. A, trước đó tôi có nói là tôi bị bọn chúng dán miệng lại không thể kêu cứu chưa?"
Lê Văn Sỹ "Chưa"
Hạ Duy "Thật ra cũng không quan trọng lắm. Tiếp đó, Kay và tên cầm đầu b·ắt c·óc xảy ra xung đột rồi đánh nhau.
Kay là cái người cầm đầu nhóm vệ sĩ nằm vùng.
Trước đó tôi cũng không biết tên hắn là Kay, hình như trong lúc đánh nhau có người chửi 'Đmm, Kay' nên tôi mới biết. Ai chửi tôi cũng không nhớ.
Sau đó không biết ai làm gì. Lửa bắt đầu cháy lên. Tôi kêu bọn chúng d·ập l·ửa. Bọn chúng không để ý đến tôi, liên tục đánh nhau.
Ai thắng ai thua tôi không biết, vì lửa đã đốt cháy dây thừng của tôi rồi. Nên tôi cắm đầu chạy ra ngoài.
Tôi tính sau khi thoát được sẽ báo cảnh sát. Nhưng chân rung quá, đi không nổi.
Hên là tôi có mang theo cái điện thoại của bọn nó. Nhưng mà hoảng quá nên không nhớ số cảnh sát là 911 hay 113 hay 114."
Lê Văn Sỹ "Là 111"
Hạ Duy "Vậy nên tôi gọi cho cha của Tô Ngọc Châu. Vì trong danh bạ có lưu. Số của cha tôi tôi không nhớ. Tôi chỉ xài Zalo, không có data không gọi được. Với lại nick Zalo trong đó không có kết bạn với cha tôi, ứng data cũng không được.
"..."
"..."
----/----
Về đơn vị công tác, Lê Văn Sỹ nhấc điện thoại lên nói "Lời khai của Trần Nguyễn Hạ Duy không đáng tin một chút nào. Đợi Tô Ngọc Châu và những vệ sĩ tỉnh lại chúng ta sẽ tiếp tục điều tra. Việc k·hám n·ghiệm t·ử t·hi... Tiến hành luôn đi!"
Tắt máy, Lê Văn Sỹ xoa xoa huyệt thái dương. Tuy 19 n·gười c·hết khả năng cao là kẻ phạm tội, có người còn là t·ội p·hạm truy nã. Nhưng số lượng quá lớn, báo cáo quá khó viết.
Cộng thêm đám phóng viên hay đặt tiêu đề bằng câu nghi vấn khiến hắn vô cùng mệt mỏi.
Đột nhiên, điện thoại của Lê Văn Sỹ vang lên. Là em trai của hắn gọi.
"Alo"
"Anh hai, mẹ kêu anh về nhà ăn cơm!"
"Mày và mẹ ăn trước đi. Hôm nay anh phải tăng ca rồi"
"Anh gặp rắc rối à? Có cần em giúp không?" Tai nghe truyền đến âm thanh lo lắng.