Chương 10: Thủy hệ dị năng, bị vượt cấp chiến
Chương 10: Thủy hệ dị năng, bị vượt cấp chiến
Hệ thống dị năng của thế giới này gồm 7 cấp, theo thứ tự từ thấp lên cao là E, D, C, B, A, S và SSS. Đừng hỏi vì sao không có SS, hỏi thì chính là Lâm Thiên sẽ đột phá nhảy vọt tới đó.
Dị năng được chia làm 2 loại. Loại thứ nhất đó là dị năng thuộc ngũ hành, bao gồm kim, mộc, thuỷ, hoả, thổ. Loại thứ hai là dị năng tự phát sinh, ví dụ như lực hệ, trọng lực hệ... Loại thứ 3, không tính là loại, bởi vì nó rất vô dụng, ví dụ như tóc vừa cắt có thể mọc lại ngay, còn dài hơn trước mấy cm.
Hiện tại, Hạ Duy sở hữu hoả hệ dị năng cấp D. Không biết là hệ thống cho hay nguyên chủ có sẵn. Có dùng là được.
Hắn phất tay một cái, hàng rào lửa lập tức bao vây lấy đám người Đoàn Quốc Tiến, hừng hực cháy!
Mặc cho bọn họ gào thét lăn lột hay dập đầu xin tha, Hạ Duy không bận tâm dù chỉ một chút. Bởi vì những người này, đều là người trong sách mà. Giết một kẻ là g·iết, g·iết một đám cũng là g·iết.
Nói thật, để đi tới quyết định này hắn đã suy nghĩ từ lúc bọn họ xuất hiện. Hắn suy nghĩ rất nhiều, cũng rất lâu. Hắn muốn kết quả cuối cùng là: không còn phiền phức.
Nếu chỉ đe doạ một hồi, nhỡ bọn họ gọi được cao thủ quay lại báo thù thì sao? Trên hắn còn có vô số người thực lực mạnh mẽ, chỉ cần một ngón tay là có thể g·iết hắn như g·iết một con gà.
Nếu không giải quyết triệt để, sự sợ hãi, tuyệt vọng của bọn họ sớm muộn cũng sẽ biến thành sự sợ hãi tuyệt vọng của hắn.
Cách tốt nhất để câu chuyện đứt đoạn tại đây là để bọn họ vĩnh viễn im lặng.
Không ai có thể tiết lộ bất cứ điều gì về hắn ra ngoài, cũng như trả thù tới trước mặt hắn.
Sau trận hoả hoạn này, hắn vẫn là một thằng công tử bột như lời đồn. Có thể thong dong mua đồng hồ phiên bản giới hạn, nghỉ ngơi trên du thuyền xa hoa, mỹ nữ vờn quanh, đắm mình trụy lạc.
Trân quý sinh mệnh, rời xa nhóm nhân vật chính, lẫn phụ, lẫn pháo hôi.
Bất chợt, hàng rào lửa của hắn bị xé rách!
Một cột nước như lốc xoáy từ trong đám người lao ra, cuồn cuộn hướng về phía hắn mà lao tới.
Trong đám người này có thủy hệ dị năng giả?
Thủy hệ dị năng giả, nghe rất yếu. Trong thời mạc thế, tang thi xâm lấn, người thức tỉnh thủy hệ dị năng chỉ có thể dùng nước để uống đỡ khát, để tắm đỡ dơ. Người nắm giữ năng lực này chỉ có thể là một cái bình nước di động, không có lực sát thương gì đáng nói.
Trừ khi đặt họ vào trong tình huống gặp được một kẻ địch là hoả hệ dị năng. Từ xưa tới nay, nước dập tắt lửa là điều hiển nhiên.
Kay đúng là một người may mắn như vậy!
Việc Kay có dị năng hệ thủy ẩn giấu rất sâu. Có hai lý do, một là hắn ta chưa tìm được cách thức ứng dụng nó để mang lại lợi ích lớn nhất, hai là dị năng này quá yếu, không làm được đại sự.
Không ngờ mạng của mình được cứu lại nhờ vào nó!
"Đi c·hết đi!" Song song với kỹ xảo sống động là một khẩu quyết quan dội. Kay gào lên.
Hạ Duy muốn dùng lửa để làm cái xoáy nước đang bay đến trước mặt bốc hơi đi nhưng không được. Vì vừa nãy hắn đã tiêu hao quá nhiều tinh thần lực rồi.
Cộng với, hắn căn bản phản ứng không kịp.
Chỉ nghe ào một tiếng, cả người Hạ Duy ướt sủng, lảo đảo lùi về sau 2 bước.
Đám người đang chịu t·ra t·ấn vì lửa đỏ đã mất đi lý trí, cũng nhào về phía Hạ Duy, muốn liều mạng. Kay một bên dùng nước t·ấn c·ông, một bên cố ý dùng nước dập tắt lửa trên người đồng bọn.
Dù sao chỉ là cấp bật dị năng ở tầng chót nhất, không có dập tắt một lượt tất cả được.
Dạ Duy thấy thế lửa của mình dần giảm xuống, cắn răng tăng lên lực cháy. Như cuồng phong gào thét, tất cả mọi người vùng vẫy lăn lóc. Kay thấy không ổn, t·ấn c·ông nhanh hơn. Hắn ta biết, nếu mình ngã xuống, thì vĩnh viễn không thể đứng lên nữa.
Dục vọng cầu sinh của con người là vô tận.
Đoàn Quốc Tiến cũng gầm thét một tiếng, mặc kệ trên người nóng cháy, hướng về phía Hạ Duy vung nắm tay lên.
Hạ Duy liên tục lùi về sau, tránh thoát được. Hắn biết rõ, dù bản thân có thể nắm giữ được ngọn lửa, nhưng thực lực thật sự có giới hạn. Dị năng không làm cho thể lực của hắn hơn người, cũng không làm cho hắn có tốc độ siêu phàm. Bị đánh trúng sẽ đau.
Đoàn Quốc Tiến như xói mòn sinh mệnh của mình, dần dần yếu xuống. Mấy giấy sau, gã đã quỳ trên sàn, hai mắt trừng trừng. Trong đôi mắt này chứa muôn vàng căm hận và không cam lòng.
Cứ như vậy, bị c·hết c·háy!
Không cam lòng cũng không được gì.
C·hết rồi là hết rồi.
Bất tri bất giác, một quả cầu nước theo sau quyền phong của Đoàn Quốc Tiến lao đến. Là Kay. Hắn ta vừa mới nghĩ ra được, dùng nước bao lấy đầu của Hạ Duy, làm cho Hạ Duy không thở được.
Hạ Duy bị quả cầu bao vây lấy đầu, tầm mắt trở nên vặn vẹo. Hắn phát hiện được dị dạng của bản thân khi không cung cấp đủ oxi. Nếu không thoát ra được quả cầu nước này, hắn chắc chắn sẽ bị Kay vượt cấp g·iết c·hết.
Chửi thề một tiếng. Quả cầu nước này dường như có một cái màng bọc thực phẩm bảo vệ, không bốc hơi được!
Đây là át chủ bài của Kay!
Hạ Duy bất chấp tất cả, nín thở, dùng tất cả tinh thần lực đốt ra một ngọn lửa lớn dưới chân Kay. Ngọn lửa này nhanh chóng lan tràn ra.
Một số tiếng kêu rên đã im bặt đi, bị nhiệt độ cao thiêu trụi.
Thấy mình liên tục bị lửa quấn lấy, Kay biết tình thế không ổn, muốn bỏ chạy.
Thế nhưng Hạ Duy không để hắn chạy, liên tục vây công. Mỗi bước chân Kay nhảy qua đều xuất hiện một đ·ám c·háy hừng hực.
Kay chạy không nổi nữa.
Hạ Duy cũng nín thở không nổi nữa. Hắn không kềm chế được mình mà hít vào một hơi toàn nước. Còn khó chịu hơn năm đó tập bơi bị huấn luyện viên quăng xuống hồ.
Lại chửi thề thêm một tiếng. Hắn sâu sắc cảm nhận được tinh thần lực tiêu hao quá độ, linh hồn như bị cháy lên theo dị năng. Nếu tiếp tục kéo này, hắn rất nhanh sẽ bị c·hết khét.
Cùng lắm thì trở về thế giới cũ.
Hi vọng, chiếc xe tải kia đụng không quá mạnh, cơ thể còn xài tiếp được.
Nếu không xài tiếp được nữa, cùng lắm thì lại c·hết một lần. Nhất quá tam. Hẳn là còn có thể xuyên không.
Mơ hồ và mệt mỏi. C·hết thì c·hết đi! Không sống nổi nữa thì c·hết thôi!
Thấy bóng dáng của Kay mơ hồ lướt ngang qua hắn để tránh ngọn lửa truy đuổi. Hạ Duy liều mạng lao tới ôm lấy hắn ta.
Tất cả ngọn lửa đang cháy lan mang trong một khắc này tập trung lại, cùng nhau thiêu đốt.
Hạ Duy cảm thấy toàn thân đang cháy lên, mà sự thật là hắn cũng đang cháy lên, quần áo bị thiêu đốt không còn một mảnh. Kay vùng vẫy muốn thoát khỏi hắn, nhưng vô dụng.
Cuối cùng, chỉ nghe Kay hét thảm một tiếng, im bặt.
Hạ Duy vẫn không buông tay ra.
Thời gian trôi qua từng giây, đến khi Hạ Duy thấy được mình đang ôm một cục than mùi thịt khét, hắn mới lấy lại bình tĩnh.
Hắn vừa làm cái quái gì?
Ban đầu, hắn chỉ muốn đứng xa xa dùng lửa g·iết người. Người là lửa g·iết, không phải hắn. Tối về có thể ngủ yên.
Nhưng vừa rồi, hắn cháy! Người bị hắn ôm c·hết!
Đây không phải một c·ái c·hết gián tiếp, mà là c·ái c·hết trực tiếp.
Hắn ngơ ngác nhìn quanh, nhịp thở và tầm mắt khôi phục bình thường. Hắn thấy Tô Ngọc Châu vẫn bị trói trong góc ẩm ướt. Nhỏ thật may mắn, ngủ một giấc bình yên.
Nhìn lại bản thân, ngạch... Trần trùng trục.
Lửa không cháy c·hết hắn, nhưng cháy hết đồ của hắn.
Hắn mặc kệ gió thổi mang theo nhiệt độ cao luồng qua háng, tiến lên kiểm tra các t·hi t·hể quan trọng hơn. Tất cả 19 mạng, c·hết queo, c·hết đến không thể lại sống.