Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Dị Giới Trọng Sinh Lục

Chương 31: Âm mưu, tuyết




Chương 31: Âm mưu, tuyết

Trận đấu thứ hai từ Bạo Hổ và Hồng Vũ tiến hành chiến đấu. Thiếu niên kia ngược lại là không ra sân, chỉ có bốn người liền đem Bạo Hổ ngược kêu cha gọi mẹ. Có thể thấy chỉnh thể thực lực của cả đội Hồng Vũ cũng không thể coi thường, cuối cùng thiếu niên kia cũng chỉ vừa thức tỉnh chân linh mà thôi, cũng không phải là chủ chốt chiến lực của cả đội. Cảnh giới chỉ là một phần, các loại võ kỹ lĩnh ngộ cũng là chiến lực.

Sau trận đấu Hạ Phong cũng không có chuyện gì liền về nhà tiếp tục tu luyện, cậu cảm thấy thời khắc phá vỡ bình cảnh của luyện gân đã rất gần. Ngoài ra việc tu luyện võ kỹ cũng nên đề lên lộ trình, một tháng qua Hạ Phong chủ yếu tăng lên cảnh giới của mình đối với võ kỹ tạm không để ý, dù sao cảnh giới mới là cơ sở của tất cả, Hạ Phong giờ chỉ là cái chưa đột phá đoán thể cảnh yếu gà.

Võ kỹ của Hạ Phong tất nhiên chỉ có < Hơi thở của sấm sét > môn kiếm pháp từ thế giới Kimetsu no Yaiba này, theo hệ thống thì thoát ly nguyên thế giới giúp nó đạt được thuế biến và khả năng tiến hoá, bởi vậy nó mới mang thuộc tính EVO (Evolution).

Tuy tại hệ thống biểu thị cảnh giới của nó là Nguỵ • Siêu hạn có vẻ rất cao, nhưng nghiêm khắc tới nói Hạ Phong cũng có chút ‘chó ngáp phải ruồi’. ‘Thức thứ bảy • Lôi Duệ Thương’ nói trắng ra chỉ là về mặt kỹ xảo đem ‘thức thứ nhất’ và ‘thức thứ năm’ dung hợp lại. Điều này cũng mở ra suy nghĩ cho Hạ Phong thử đem các thức khác dung hợp lại tạo ra chiêu thức mới.

Thế nhưng khi thử nghiệm lại thất bại liên tục làm Hạ Phong nhận rõ lần đó có thể thành công tuyệt đối là vận khí thần trợ, cũng có thể trong nguy hiểm phát huy viễn siêu thường nhân năng lực lĩnh ngộ. Sau cùng Hạ Phong quyết định khi nào đem < Hơi thở của sấm sét > tu luyện tới đại thành rồi nói sau. Hạ Phong hướng về ngọn núi phía sau nhà đi đến, hôm nay chú định là ngày bi thương của khu rừng trên núi.

Quá trình tu luyện cũng không khó khăn, áo nghĩa của môn kiếm pháp này là ‘Thức thứ nhất • Phích Lịch Nhất Thiểm’ tập trung tu luyện và lý giải nó thì các thức khác sẽ như nước lên thuyền lên mà tăng theo. Ngoài ra còn phải cảm ngộ lôi nguyên tố, đơn giản chỉ là ngồi một chỗ và cảm nhận lôi nguyên tố xung quanh tự thân nhằm hiểu ‘ý’ trong đó.

Quá trình nhìn như rất khó, nhưng Hạ Phong lại thấy trong đầu cảm ngộ không ngừng tuôn ra, nếu độ thông thạo có kinh nghiệm thì có lẽ cậu sẽ thấy trên đầu không ngừng spam +1, +1,… Hạ Phong thấy vậy chỉ nghĩ mình thiên phú tốt một chút không để ý nhiều.

Rốt cuộc tu luyện một buổi chiều võ kỹ thêm công pháp, lúc Hạ Phong trở về thì trời đã chuyển tối. “Thôi c·hết!” tâm hô không ổn, Hạ Phong dùng tốc độ nhanh nhất chạy về nhà.

Trong phòng khách.

“Tiểu Phong đã về chưa?” Lâm Thư Vũ nằm trên ghế ánh mắt vô thần hỏi.

“Vẫn chưa” Thu Nguyệt cả người mềm nhũn treo trên thành ghế mắt hướng ngoài cửa chính.



“Cạch” Cánh cửa chợt mở ra, Hạ Phong thân ảnh xuất hiện trong tầm mắt.

“Tiểu Phong!”

“Ca ca!”

Thu Nguyệt cùng Lâm Thư Vũ bắn ra ôm lấy cánh tay của Hạ Phong lắc lư.

“Tiểu Phong, mẹ thật đói a, thật đói, muốn ăn~” Lâm Thư Vũ ánh mắt như sắp tràn ra nước nhìn Hạ Phong.

“Ca ca, sao anh về trễ vậy chứ, em thật sắp c·hết đói rồi!” Bên cạnh Thu Nguyệt cũng mang giọng nũng nịu cọ mặt vào bả vai của Hạ Phong.

Nhìn một lớn một nhỏ hai cái đồ ăn hàng, Hạ Phong bất đắc dĩ cười cười “Xin lỗi hai người, tu luyện quên mất thời gian, để con đi nấu bữa tối” Nói rồi rút tay ra đi vào phòng bếp, chỉ vài phút sau hương thơm liền bay ra.

Lâm Thư Vũ và Thu Nguyệt ôm bụng thoả mãn nằm ngang trên ghế sopha, Hạ Phong thì ngồi đối diện xem TV. Nhìn bắt đầu tiến vào hình thức cá mặn hai người, Hạ Phong khoé miệng hơi nhấc lên, cái này không khí ấm áp trở thành mãi mãi là tốt nhất.

“Hôm nay tại thành tây có hai cỗ t·hi t·hể trong tình trạng dập nát bị người dân phát hiện, cục dân phòng địa phương đang tham gia làm rõ vụ việc!” Trên màn hình chợt truyền đến tin tức, Hạ Phong hơi nhíu mày, gia đình cậu chính ở thành tây mà. Lâm Thư Vũ cũng để ý tin tức, thấy Hạ Phong b·iểu t·ình cũng đoán ra lo lắng của cậu mới an ủi:

“Tiểu Phong, không cần lo lắng, có lẽ chỉ là mấy tên biến thái s·át n·hân thôi, cục dân phòng sẽ nhanh chóng giải quyết. Vả lại mẹ sẽ bảo vệ các con mà!”

Hạ Phong nghe gật đầu, cậu cũng quên mất Lâm Thư Vũ cũng không đơn giản, tuy không rõ nhưng bảo vệ hai anh em cậu ở cái thành Bắc Cương này có lẽ dư sức. Thế là Hạ Phong cũng không xoắn quýt chuyện này.



- • - • - • -

Thành phía Tây, nhà xưởng bỏ hoang.

Năm người mặc áo choàng đen che kín khuôn mặt, trên áo là một ký hiệu thập tự giá tràn đầy vết nứt màu đỏ có một con rắn vây quanh. Lúc này, bốn tên trong đó nhìn về phía một tên còn lại, một tên khác lên tiếng “Hắc Ma, ngươi có biết chuyện ngươi gây ra có thể ảnh hưởng tới kế hoạch của chấp sự đại nhân không?”

Hắc Ma nghe vậy mở miệng phát ra giọng nói khàn khàn “Ây, thực sự là ta không nhịn được, đã vài tháng không t·ra t·ấn người nào, các ngươi không biết lúc đó tiếng kêu thống khổ của bọn hắn có bao nhiêu mỹ diệu, từng giọt máu, từng miếng thịt của bọn hắn tróc ra làm người ta sảng khoái” Nói xong một đoạn bệnh trạng miêu tả hắn còn liếm môi dư vị một cái.

Mấy tên khác cũng không coi ra gì, trong giáo phái so hắn biến thái còn nhiều, nghe quen thuộc.

“Hắc Ma, hiện tại quan trọng là kế hoạch, đừng để ra sơ sót, nếu không mệnh năm người chúng ta cũng không đủ bồi!” Một tên khác liếc Hắc Ma một cái, lên giọng trách cứ.

“Biết, biết, Hồng Ma ngươi thật phiền.” Hắc Ma không coi ra gì qua loa nói. Hồng Ma hừ một tiếng không nói nữa.

“Được rồi, các ngươi đừng xảo, tóm lại vì Hắc Ma mà mấy ‘tên kia’ chú ý tới rồi, chúng ta phải thu liễm trong mấy ngày tới” Bên cạnh một gã gầy nhom nói. Năm người nhìn nhau một chút rồi gật đầu, thân ảnh nháy mắt biến mất.

Mà không người chú ý tới, trong một góc khuất gần đó, một đứa trẻ đang run rẩy che miệng. Nó đêm nay trốn bố mẹ ra khỏi nhà chơi, vô tình lạc vào nhà máy bỏ hoang này rồi nghe trộm được năm người đối thoại. Cậu bé trốn ở đó sợ không dám lên tiếng, thấy mọi thứ im ắng liền thò đầu ra nhìn một chút, không nhìn thấy năm người kia mới thở ra một hơi.

Cậu bé rón rén bước chân ra khỏi chỗ trốn nhìn xung quanh đang định chạy thì…

“Bé ngoan là không nghe trộm chuyện người lớn nha!” Giọng nói ồm ồm chợt vang lên sau lưng.



“A!!!” Đứa bé bị doạ sợ ngã nhào ra đất, mây bay đi, ánh trăng chiếu rọi hiện ra gương mặt âm trầm nổi đầy mụn nhọt của người mặc trường bào đen khiến nó sợ vỡ mật không nói ra tiếng, dưới quần toát ra mùi khai gay mũi.

“U, bé con đừng sợ, ông không phải người xấu.” tên đầy mặt mụn nhọt chợt nở nụ cười ‘hiền hoà’ “Mau đi đi, hướng cái hướng này là ra nhé” Nói tay chỉ về cửa chính.

“Thật, thật sao” Đứa bé cũng không kịp suy nghĩ, lập tức liều mạng chạy về phía kia. Lúc này một đám mây đem ánh trăng che khuất, bóng tối âm trầm lại bao phủ.

“A A A!” Đứa bé hét to sợ hãi, nhìn thấy thân thể mình đanh tan chảy thành một đống dịch nhờn.

“Hắc hắc hắc…” Phía sau truyền đến tiếng cười bệnh trạng.

“Mẹ ơi, mẹ ơi, cứu con, mẹ ơi, mẹ, oa oa oa!!!” Đứa bé tuyệt vọng gào khóc, nhưng chỉ mấy giây tiếng biến thành một bãi dịch màu xanh lục trên đất.

“Tuyệt vọng, là một thứ mỹ diệu.” Mặt mụn nhọt nhìn bãi dịch nhờn sau đó mới biến mất. Ban đêm âm trầm nhanh chóng mà qua, dân chúng thành Bắc Cương không biết bóng tối sắp sửa bao trùm.

- • - • - • -

Là tuyết, trong không gian trắng xoá Hạ Phong cảm nhận được trên mặt lạnh buốt, nhìn chung quanh chỉ có một mình cậu.

“Lần này, không, được, buông”

“Ai!?” Hạ Phong giật mình cảnh giác.

“Không, hối hận, Hạ Phong!”

Chợt oành một tiếng, Hạ Phong mở mắt ra, nằm trên giường ngẩn người.

“Giấc mơ kỳ lạ” Hạ Phong nỉ non một tiếng liền đứng dậy rửa mặt, không để ý tới nữa, chỉ là, giấc mơ thôi, có lẽ…