Chương 27: Trận đầu toàn thắng
Sau lưng của Phong Hoà và Từ Thiến, ba người kia cũng có hành động, chân linh của bọn họ cũng khá đặc biệt, một người là tấm gương, một người là tắc kè, một người lại là cái bóng. Chợt cả ba biến mất, đúng, là biến mất, Hạ Phong biết tắc kè cùng cái bóng đại khái năng lực nên cũng không lạ gì, nhưng tấm gương là như thế nào biến mất. Hạ Phong tuy nghi hoặc nhưng cũng không quên phản ứng, lúc này ba người kia mục tiêu chỉ có thể là hàng sau của đội mình hay nói đúng hơn là chính cậu và Tĩnh Phù Dao, vì cả ba đều cho rằng hai người là phụ trợ.
Hạ Phong hơi cười, cậu không sợ nhất chính là tàng hình loại thủ đoạn này, chỉ thấy Hạ Phong vươn tay lấy xuống một lá bài có hình ảnh là một trương lưới lớn được dệt từ sấm sét. Đây đúng là < Lôi Võng > Hạ Phong bằng vào lá bài này có thể làm lơ toàn bộ thủ đoạn tàng hình, bởi vì ngoài công năng liên tục gây tê ra thì nó còn có một công dụng, theo dõi mọi động thái trong khu vực. Hạ Phong không nhanh không chậm truyền linh khí vào lá bài, nó sáng lên quang mang màu vàng, < Lôi Võng > thời khắc này bao phủ toàn bộ võ đài.
Lúc này Phong Hoà và Từ Thiến đang chiến đấu chợt thân thể cảm giác rất nhỏ t·ê l·iệt, nhưng chỉ thế này cũng đủ làm họ lộ ra sơ hở, kết quả Phong Hoà bị một thương đâm trúng vai, tử diễm thiêu đốt v·ết t·hương làm cậu ta thống khổ không chịu nổi, mà Từ Thiến thì bị Kinh Vô Mệnh một đấm trúng đích, chỉ kịp lấy tay ra đỡ thì nghe một tiếng "Rắc!" cả thân hình bay về phía sau. Nếu nàng không đứng dậy được thì Phong Hoà phải một đối hai. Chỉ có thể nói hiệu ứng t·ê l·iệt nhỏ này quá trí mạng, Hạ Phong cũng không ngờ được hiệu quả thế này đi.
"Thiến Thiến!" Phong Hoà thấy Từ Thiến b·ị t·hương thì lo lắng lại bị ăn một thương, nhưng may mắn phản ứng kịp giơ độc trảo lên chặn lại chỉ lui lại vài bước.
Mà ở bên kia, Hạ Phong thả ra < Lôi Võng > sau đó liền tiếp thu toàn bộ hình ảnh trên võ đài, chỉ thấy ba bóng người xuất hiện trong đầu. Một là tắc kè đang mò mẫm di chuyển về phía Tĩnh Phù Dao, một tên khác ẩn núp trong cái bóng trên võ đài liên tục di chuyển hướng về Thu Nguyệt, mà tên còn lại, Hạ Phong nhìn thấy liền há hốc mồm, tên kia tấm gương vậy mà tách ra nhiều mảnh liên tục vây quanh cậu ta di chuyển, con mẹ nó này không thể không phục, thế mà đem tấm gương dùng để bẻ cong ánh sáng mà tàng hình, đây là từ đâu tới yêu nghiệt!
Thôi yêu nghiệt gì đó không bàn nữa, Hạ Phong quay đầu hướng Thu Nguyệt "Nguyệt nhi, hướng 12h, 5h và 8h toàn bộ khống chế lại."
Thu Nguyệt nghe Hạ Phong lập tức hiểu ý, trên < Nguyên Sơ Băng Tinh Linh Cung > ngưng tụ ba mũi tên làm từ băng. Mà ba người đang tàng hình nghe Hạ Phong liếc mắt liền báo ra vị trí thì hoảng hốt muốn lui lại, nhưng trên cung của Thu Nguyệt mũi tên đã phá không mà ra.
"Băng tiễn - Băng Sa Đột Kích"
Ba mũi tên trên đường bay chợt hoá thành ba con cá mập từ băng mở rộng răng nanh lao tới đem ba người gắt gao định trụ, chân linh của cả ba ngoài có thể á·m s·át ra thì khả năng phòng thủ chẳng ra sao cả, ba con cá mập định trụ bọn họ sau đó hoá thành một tảng băng khiến cả ba không thể thoát ra được. Đây là ma pháp < Đóng băng >. Thu Nguyệt nhận được truyền thừa tại giai đoạn này chính là hai cái ma pháp < Băng Hình Ngưng Tụ > và < Đóng Băng > mặc dù cầm cung mà chiến đấu như pháp sư là cái gì đó rất su cà na nhưng không cần quan tâm nó đâu.
"Xong!" Cả ba đồng thời suy nghĩ khi thấy Thu Nguyệt giương cung về phía mình. Ba mũi tên như tác phẩm nghệ thuật từ băng bắn vụt về phía bọn họ, nhưng không ai rảnh đi thưởng thức thứ này, mẹ nó đây rõ ràng là nhắm vào đầu! Nhưng sao trọng tài lại không phản ứng gì thế kia, sẽ c·hết người đấy. Ba người nhìn trọng tài không phản ứng gì, trong tâm hoảng hốt tột độ, trong khoảnh khắc, một thân ảnh cao lớn tay cầm lá chắn đứng trước ba người đón lấy ba mũi tên kia.
"Oành!" Mũi tên và lá chắn v·a c·hạm chợt nổ tung ra, một cột băng cao ngất trời từ lá chắn mọc lên khiến không khí chung quanh cũng giảm vài độ. Ba đôi mắt nhìn lên cột băng nuốt nước bọt, nếu lúc nãy chính mình ăn ba mũi tên này thì... không dám nghĩ không dám nghĩ. Rồi xoay đầu nhìn thân ảnh cao lớn kia "Thiên ca!" đồng loạt hô lên.
Người cao lớn này chính là kẻ lúc đầu đứng tại hàng cuối bảo vệ một thiếu nữ khác, Tôn Cảnh Thiên, chân linh cấp B, Cương Giáp Trọng Thuẫn. Vừa nãy cậu ta thấy tình hình nguy cấp đã lao lên hòng cứu ba người khác, trọng tài đã thấy hành động của cậu ta nên mới không có phản ứng gì, mà lai ba mũi tên kia cũng không g·iết được bọn họ, vì khi nó tới gần thì sẽ tự phát động ma pháp mà tan rã đem cả ba đông thành băng côn thôi.
Tần Cảnh Thiên hướng ba người gật đầu liền chạy vội về hàng cuối, nhiệm vụ của cậu ta là bảo vệ thiếu nữ kia, lúc nãy là do quá nguy cấp nên mới rời khỏi vị trí. Ba người khác thấy thế nhanh chóng lui về phía sau, Hạ Phong có năng lực phát hiện bọn họ thì trận này cả ba gần như là phế rồi, như vậy chỉ có thể giúp đỡ Phong Hoà chiến đấu thôi.
Hạ Phong âm thầm tặc lưỡi đáng tiếc, cơ hội lúc nãy có thể loại ba địch nhân ra khỏi vòng chiến đấu, lúc đó Thu Nguyệt lại tiến lên cùng Kinh Vô Mệnh kết thúc Phong Hoà và Từ Thiến liền thắng định. Mà Từ Thiến cô gái này cũng thật ngoan cường, một tay bị nứt xương liền chuyển sang tay còn lại tiếp tục tiến lên chiến đấu, phối hợp Phong Hoà tạm thời chống đỡ nhưng Hạ Phong thấy không được bao lâu. Tuy nhiên lúc này đây, tổ ba người gia nhập vòng chiến đấu liên tục quấy rầy Vũ Sở Sở và Kinh Vô Mệnh giúp cả hai có cơ hội thở dốc.
Nhưng Hạ Phong cũng không định để bọn hắn cứ như vậy, ánh mắt hơi liếc về phía Thu Nguyệt, cả hai như tâm linh hữu tê nàng lập tức giương cung lên, trên cung lại ngưng tụ 4 mũi tên, hiện tại đây là cực hạn của nàng. Mũi tên bắn về phía chiến trường, tổ ba người như trong lòng có bóng ma thấy bốn mũi tên bay lại đây chợt rùng mình muốn tránh thoát, thế nhưng...
"Băng tiễn - Băng Xà Triền Nhiễu"
Mũi tên hoá thành bốn con rắn đem ba người quấn quanh, một con rắn còn lại há mồm cắn về phía Từ Thiến. Mũi tên hoá hình cũng không làm tốc độ của nó giảm đi, bởi vậy Từ Thiến không né kịp bị cắn vào tay. Cả hai cánh tay đều b·ị t·hương làm Từ Thiến chính thức bị loại khỏi vòng chiến đấu, Phong Hoà thấy tình thế không ổn nhưng cũng không lên tiếng chịu thua hay có hành động rút lui, kể cả những người khác cũng vậy, bọn họ như đang đợi cái gì.
Chợt, thiếu nữ đứng sau lưng Tần Cảnh Thiên từ đầu trận đấu có phản ứng, chân linh của cô gái này là một đoá hoa màu trắng, giờ phút này đang toả ra lung linh ánh sáng "Đội trưởng!"
Phong Hoà cùng những người khác nghe tiếng nàng kêu gọi sắc mặt vui mừng lên, lập tức lui khỏi vòng chiến, tiện thể nhấc tay đem ba người bị băng xà quấn lấy cũng đem đi cùng Từ Thiến đang b·ị t·hương tụ lại một chỗ. Bọn họ từ nãy đều đợi giờ khắc này, thiếu nữ ở hàng cuối tên là Mạn Chi, chân linh của nàng là Bạch Khiết Liên, cấp C. Tuy cấp độ khá thấp nhưng nó có một công dụng đặc biệt, Tụ Linh, nó có thể liên tục tích luỹ linh khí (tất nhiên sẽ có hạn mức cao nhất) cho tới khi người sử dụng ngừng lại hoặc tiêu hao sạch thì sẽ thả ra một luồng sáng xuống một khu vực, toàn bộ người đứng trong khu vực này sẽ nhận được trị liệu thương thế mà cường hoá thân thể.
Mà Mạn Chi từ đầu đã bắt đầu tụ linh cho tới bây giờ có thể đem thương thế của toàn bộ người trong đội chữa trị, đồng thời cường hoá thân thể thuộc tính lên một đại cảnh tiếp cận đoán thể đỉnh phong. Đây là cơ hội lật bàn của Phong Hoà bọn họ.
Thế nhưng tưởng tượng là tốt đẹp, mà hiện thực thì sẽ vả vào mặt bạn rồi hét lên "Có cái l**!".
"Các ngươi sẽ không nghĩ là một người từ đầu đến giờ đều không tham gia chiến đấu mà còn bị bảo vệ gắt gao sẽ không dẫn đến chú ý chứ" Hạ Phong khoé miệng hơi nhếch lên nhìn Phong Hoà.
"Hả?" Phong Hoà chợt có dự cảm chẳng lành, quay đầu lại nhìn thì phát hiện không đúng, một lá bài chẳng biết từ lúc nào nằm yên dưới chân của nàng "Tiểu Chi, mau tránh..." Đáng tiếc đã trễ.
"< Đóng Băng >"
Lá bài toả ra quang mang màu xanh lam, Mạn Chi còn chưa kịp phản ứng thì cả người đã bị bao trùm trong một khối băng, ngay cả Tần Cảnh Thiên cũng bị kinh hãi không phản ứng kịp. Đó đúng là thẻ bài ma pháp < Đóng Băng > của Hạ Phong, cậu đã chú ý tới Mạn Chi ngay từ đầu, như đã nói, một người thoạt nhìn như vô dụng lại được bảo vệ gắt gao thì chỉ có ngu ngốc mới không nhìn ra. Thế là cậu liền vận dụng < Phi Bài > đem lá bài < Đóng Băng > bí mật chuyển dời xuống dưới chân của Mạn Chi đề phòng. Rồi mọi chuyện diễn ra như trên. Làm một ma pháp thuấn phát thì Tần Cảnh Thiên không thể phản ứng kịp thời.
Phong Hoà nhìn Mạn Chi bị đóng băng không cử động được, lại nhìn Vũ Sở Sở, Kinh Vô Mệnh và Thu Nguyệt đã hình thành thế vây công năm người, cuối cùng thở dài không cam lòng nói "Chúng ta chịu thua!" Phong Hoà biết Mạn Chi bị tập kích thì cơ hội chiến thắng chẳng còn gì rồi, chính mình kinh nghiệm còn thiếu để phía đối địch nhìn ra sơ hở.
Trọng tài tới đây thì cầm lên micro "Vậy chúng ta đã có đội chiến thắng, chúc mừng chiến đội Tinh Huy tiến vào vòng tiếp theo!"
Một trận pháo tay từ khán giả thành sự tán dương giành cho kẻ thắng. Thu Nguyệt phốc cái nhảy vào lòng của Hạ Phong "Ca ca, chúng ta thắng rồi á!"
Hạ Phong cũng cười vui vẻ xoa đầu nàng "Ừm, chúng ta thắng rồi!" Trận chiến đầu tiên của chiến đội Tinh Huy giành được thắng lợi thì làm đội trưởng tất nhiên cậu cũng rất vui vẻ. Vũ Sở Sở cũng đem Thu Nguyệt ôm lấy cọ cọ khuôn mặt biểu hiện rất vui sướng, Tĩnh Phù Dao đứng bên cạnh mỉm cười.
Lần đầu ra trận của chiến đội Tinh Huy, toàn thắng!