Chương 25: Tinh Huy, là soi sáng tinh không ánh sao
Hạ Phong nghi hoặc quay đầu lại, chỉ thấy Bạch Linh cười nói:
"Là thế này, gần đây tại thương hội có một cái công chúng uỷ thác, không biết mọi người có hứng thú hiểu rõ một chút không?"
Hạ Phong nghe có chút ngạc nhiên, Bạch Hoàng Thương hội đôi lúc cũng sẽ hướng bên ngoài tuyên bố một ít uỷ thác, tương tự như hiệp hội thợ săn tuyên bố nhiệm vụ vậy, chủ yếu là tìm kiếm tài nguyên hay phá giải chút tài liệu cổ gì đó và tất nhiên sẽ trả thù lao. Mà công chúng uỷ thác nghĩa là không giới hạn số người nhận uỷ thác, chỉ cần có thực lực thì cứ đi làm, dạng này uỷ thác thường thù lao rất cao, đám Hạ Phong tất nhiên muốn hiểu rõ một chút.
"Tất nhiên, Bạch tiểu thư mời nói" Hạ Phong gật đầu đồng ý.
Bạch Linh từ quản gia tiếp nhận một tờ giấy, trên đó là hình của một cây nhân sâm ngoại hình có chút kỳ lạ "Đây là một loại địa giai hạ phẩm thiên tài địa bảo, tên là Địa Mạch Tứ Diệp Tham, uỷ thác lần này chính là tìm kiếm nó, chỉ cần một cây là được, tất nhiên nếu nhiều hơn một cây thì thương hội cũng có thể lấy tài sản mua lại."
"Uỷ thác này đã ở đây 2 tháng, bởi vì tìm kiếm nơi sinh trưởng của nó, địa mạch, thật quá khó khăn, chỉ có những địa mạch chất lượng cao mới có chút khả năng sinh ra."
"Khó tìm như vậy" Hạ Phong hơi nhíu mày, địa mạch, là một thứ đặc biệt chứa lấy toàn bộ tinh hoa của vùng mà nó bao phủ, đồng thời cũng làm nơi đó phát triển từ linh khí tinh khiết mà nó phát ra, địa mạch nhiều nhưng chất lượng cao thì cực ít, thường chỉ tồn tại ở một số kỳ cảnh đặc biệt hoặc là bí cảnh.
"Hạ tiên sinh, đừng lo lắng, tôi nhấc lên chuyện này thì tất nhiên có phương pháp giải quyết, không biết mọi người có biết về Huyết Chiến bí cảnh mới xuất hiện gần đây không?" Bạch Linh hỏi Hạ Phong.
Hạ Phong gật đầu, không những biết mà còn chuẩn bị đi vào đây. Bạch Linh tiếp tục nói: "Theo chúng ta điều tra thì Huyết Chiến bí cảnh tồn tại chất lượng cao địa mạch, mà lại không phải một cái, cụ thể bao nhiêu không biết nhưng lại không dưới mười cái."
Hạ Phong lập tức phát hiện điều kỳ lạ: "Không thể nào! Nhiều như vậy địa mạch thì làm sao có khả năng chỉ là siêu vi hình bí cảnh"
Bạch Linh như biết trước liền trả lời: "Xác thực điều này gần như không thể diễn ra, nhưng bí cảnh lại bao phủ một loại quy tắc khiến thực lực của các sinh linh trong đó nhận hạn chế dưới luyện linh cảnh, điều đó khiến lượng linh khí dư dả tạo ra rất nhiều thiên địa kỳ vật, chính điều này làm chúng ta khẳng định trong bí cảnh tồn tại Địa Mạch Tứ Diệp Tham." Cũng đúng, nhiều linh khí như vậy mà không sinh ra nổi một món địa giai thiên địa kỳ vật thì thật quá không hợp lý.
Hạ Phong biết nguyên nhân, cũng đã hiểu tại sao bí cảnh cấp độ thấp: "Vậy thù lao cho người tìm thấy như thế nào?"
"1 triệu linh tệ và một môn thân pháp địa giai tự chọn." Bạch Linh thoải mái mà trả lời Hạ Phong.
Hạ Phong nghe vậy mắt sáng lên, hiện tại thủ đoạn công kích có Hơi thở của sấm sét là quá đủ, chỉ thiếu thủ đoạn chạy trối c·hết, nhầm du tẩu. Hạ Phong quyết tâm vào bí cảnh cố gắng tìm cái này Địa Mạch gì đó tham mới được, Hạ Phong ước gì trước đây rút ra ma pháp dò xét của thuộc tính quang như vậy đỡ bớt chút công sức.
Sau đó, Hạ Phong bốn người tạm biệt rời đi, tiếp tục tu luyện chuẩn bị cho cuộc thi đấu sắp tới, trước đó Hạ Phong tại thương hội ba tầng đầu tìm mua một ít có lợi cho quá trình tu luyện của đoán thể cảnh. Bởi vì chọn toàn vật cao cấp nên 2 triệu 5 linh tệ chỉ còn 1 triệu, trong đó đắt nhất là Huyết Sắc Tam Văn Tham, 700 ngàn linh tệ, thứ này là công dụng tốt nhất cho giai đoạn đoán thể cảnh bởi vì nó chủ yếu là cố bồi bản nguyên, phạt gân tẩy tuỷ đặt nền móng cho sau này, thế là Hạ Phong mua hai cây.
Lúc đi về lại cùng Thu Nguyệt tại phố ăn vặt dạo một hồi để nàng bổ sung "thương khố" thành ra cũng tới chiều mới về nhà. Bất ngờ hôm nay Lâm Thư Vũ phá lệ về sớm, Thu Nguyệt hào hứng cùng nàng kể chuyện ngày hôm nay. Lâm Thư Vũ nghe được Hạ Phong đem công pháp thiên giai thượng phẩm công pháp bán rồi mua về hai cây Huyết Sắc Tam Văn Tham suýt nữa sặc c·hết, thế nhưng cũng không hỏi Hạ Phong lấy công pháp đâu ra.
Lâm Thư Vũ lấy cớ đi vệ sinh sau đó lấy điện thoại ra bấm một dãy số.
"Alo"
"Ta đây!"
"Tiểu Vũ? Có chuyện gì nha, hai cây sâm kia sắp tới rồi!" Đầu kia điện thoại giọng nói thắc mắc.
"Khụ khụ, cái này... không cần nữa" Lâm Thư Vũ có chút ngượng ngùng nói, dù sao chính mình nhờ nàng giúp đỡ.
"Hả? Tiểu Vũ ý ngươi là sao?" Giọng nói tràn đầy dấu chấm hỏi.
"Ah, là như thế này..." Lâm Thư Vũ hơi nói một chút chuyện ngày hôm nay.
"Ái chà, người con trai này của ngươi, không đơn giản à nha!" Đầu bên kia truyền đến giọng cảm khái.
"Ta cũng không biết chuyện gì xảy ra" Lâm Thư Vũ nhún vai "Lần này làm phiền rồi, thù lao ta vẫn sẽ đưa ngươi!"
"Ai nha, tiểu Vũ, chúng ta làm bao nhiêu năm tỷ muội rồi, đem giá gốc hai cây Huyết Sắc Tam Văn Tham đưa ta liền được rồi"
"Vậy được rồi, cảm ơn, Bảo Bảo!" Lâm Thư Vũ nhoẻn miệng cười nói.
"Oke, vậy ta cúp máy, tiểu Vũ gặp lại sau!" Bảo Bảo nói.
"Gặp lại sau, Bảo Bảo!" Lâm Thư Vũ nói xong liền cúp máy. Hôm nay nàng đi ra thực chất là nhờ bạn thân chuẩn bị giúp Hạ Phong cùng Thu Nguyệt chuẩn bị hai cây Huyết Sắc Tam Văn Tham, nhưng không ngờ Hạ Phong dùng mình bản sự kiếm được. Mà Bạch Hoàng thương hội cũng thật gan lớn, vậy mà tặng ra hai cây, đúng vậy, trong mắt của Lâm Thư Vũ hai cây Huyết Sắc Tam Văn Tham ra giá 1 triệu 4 chính là cho không. Phải biết Huyết Sắc Tam Văn Tham nhưng cực kỳ khó tìm, một cây đem bán ra 10 viên linh thạch thì mấy đại gia tộc cũng mua, cho dù chỉ là dùng cho đoán thể cảnh, dùng chân nghĩ cũng biết Bạch Linh định dùng hai cây sâm này kết giao với Hạ Phong.
Lâm Thư Vũ hơi liếc nhìn đang nấu ăn Hạ Phong cùng cầm lấy đậu xào ăn vụng Thu Nguyệt khoé miệng hơi mỉm cười, sau đó đi ra gia nhập trận doanh ăn vụng của tiểu Nguyệt nhi. Bữa tối náo nhiệt nhanh chóng trôi qua.
Ba tuần sau.
Nhìn xem trước mặt tàn tạ thang máy, Hạ Phong có chút hoài nghi, đây thực sự là cửa vào.
"Sở Sở, ngươi chắc chắn không đi nhầm vào bãi rác!" Hạ Phong nhìn chung quanh đ·ống đ·ổ n·át giọng nói tràn đầy hoài nghi.
Mà một bên thiếu nữ mặc váy ngắn màu tím gãi mặt ngữ khí ngượng ngùng nói "Có, có lẽ đi đúng chứ?"
"Thế quái nào lại là câu nghi vấn!"
"Thật mà, cha cho ta địa chỉ rõ ràng là ở đây!" Hiện tại Vũ Sở Sở đối với cha minh có chút hoài nghi, hắn sẽ không đùa ta chứ.
"Ca ca, Sở Sở tỷ, chúng ta vào liền biết chứ gì, sao phải xoắn quýt chứ" Thu Nguyệt cười hì hì lôi kéo tay hai người đi vào thang máy, theo sau là Tĩnh Phù Dao và Kinh Vô Mệnh. Nhưng Tĩnh Phù Dao có chút kỳ lạ, ánh mắt như có như không liên tục liếc xung quanh, cơ thể hơi run nhẹ như cật lực khắc chế cái gì, nếu nhìn kỹ có thể thấy giọt mồ hôi trên trán nàng. Tuy nhiên bốn người không ai chú ý tình trạng của nàng, có lẽ nàng che giấu quá giỏi rồi.
Nói trở lại, năm người bước vào thang máy, bên trong là không gian khá rộng, dư dả cho năm người đứng, cạnh cửa chỉ có một chiếc nút. Hạ Phong hơi nghi hoặc bấm một, sau đó...
"A A A!!!"
Thang máy lấy tốc độ một chiếc xe đua rơi tọt xuống, Vũ Sở Sở bị bất ngờ ôm chặt lấy Thu Nguyệt, Tĩnh Phù Dao lại ôm chặt lấy Vũ Sở Sở, mà Thu Nguyệt lại rơi vào lồng ngực Hạ Phong, cậu cũng bị bất ngờ nhưng theo bản năng lại đem Thu Nguyệt ôm chặt bảo hộ nàng, còn Kinh Vô Mệnh một bộ không ảnh hưởng hơi chống tay vào tường.
Sau vài giây trải nghiệm vực sâu rơi tự do thì thang máy cuối cùng cũng dừng lại, Vũ Sở Sở thở ra một hơi, tính cách của nàng khá tuỳ tiện, sẽ không bị doạ sợ như lúc đầu nữa. Ngược lại Tĩnh Phù Dao chân còn run rẩy, dù khuôn mặt thần sắc vẫn trấn định, Hạ Phong thật muốn hỏi công phu của nàng học ở đâu. Thu Nguyệt từ trong lòng của Hạ Phong ngẩng đầu lên, thấy mọi thứ đã dừng lại thì vẻ mặt hiện lên vẻ nuối tiếc, nàng còn muốn nằm trong lòng ca ca một chút nữa mà. Hạ Phong và Kinh Vô Mệnh không có phản ứng gì nhiều đi ra khỏi thang máy.
Năm người trước mặt là một đường hầm khá dài, nhưng có thể thấy loáng thoáng ánh sáng ở cuối cùng tiếng reo hò của rất nhiều người. Năm người nhìn nhau cười một tiếng, lấy Hạ Phong dẫn đầu đi tới cuối đường hầm. Xuyên qua con đường bóng tối, tiếp đón bọn họ là ánh sáng rực rỡ.
"Và kế tiếp chúng ta xin được chào đón, một chiến đội đặc biệt, một chiến đội gồm chỉ bao gồm năm người, nhưng toàn viên đều mang trên mình chân linh cấp S..."
Chung quanh khán giả hít một hơi khí lạnh, xung quanh võ đài chín vị trí khác một đám người sắc mặt ngưng trọng, năm cái siêu cấp thiên tài trong một chiến đội, không đơn giản...
"Chiến đội mang tên của ánh sáng soi chiếu bầu trời tinh không chiến đội Tinh Huy!!!" Trọng tài hét lên một tiếng, từ trong đường hầm hiện ra năm bóng người:
Đội trưởng Hạ Phong, 16 tuổi, luyện nhục viên mãn.
Đội viên Lâm Thu Nguyệt, 16 tuổi, luyện nhục sơ kỳ.
Đội viên Vũ Sở Sở, 16 tuổi, luyện nhục sơ kỳ.
Đội viên Kinh Vô Mệnh, 16 tuổi, luyện nhục trung kỳ
Đội viên Tĩnh Phù Dao, 16 tuổi, luyện bì viên mãn.
Tại đây, chiến đội Tinh Huy năm thành viên đầu tiên lần đầu hiện ra trước mắt công chúng. Tại đây, những trang giấy đầu tiên ghi chép truyền kỳ của bọn họ được viết lên. Tinh Huy, nghĩa là soi sáng tinh không ánh sao, cũng đại biểu cho hi vọng và tương lai.