Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Dị Giới Trọng Sinh Lục

Chương 12: Nathan




Chương 12: Nathan

“Nathan, cổ ngữ có nghĩa là bình yên, đó là ý nghĩa của cái tên mẹ ta đã đặt. Bà là một người phụ nữ ôn nhu, lại nấu ăn rất ngon, hơn thế nữa bà dành cho ta một tình yêu vô bờ bến.

Từ khi có nhận thức thì mẹ và ta đã là một phần tử của đoàn du mục trên các thảo nguyên. Tuổi thơ của ta là những chuyến du lịch, là những lần cười đùa cùng bạn đồng trang lứa trên đồng cỏ xanh, là những lần cùng mẹ nấu ăn mà khuôn mặt trở nên đen như đáy nồi và cũng là… một bị kịch.

Tất cả bắt đầu vào cái ngày đó, nhưng cũng có thể bắt đầu bởi chính ta. Ta là nhân loại, điều đó không thể chối cãi, nhưng ta có chút hơi khác biệt. Nước da trắng nõn không một điểm đen nhưng không tới mức trắng bệch, mái tóc màu lam nhạt và đôi mắt cùng màu, ta không cảm thấy lạnh lẽo vào mùa đông hay có thể ngâm mình trong sông băng hàng tiếng đồng hồ.

Các chú bác và người của đoàn du mục đều nói năng lực của ta chỉ là một sự khác lạ trong hàng trăm con người khác thôi, mấy năm đều sẽ có một người. Năm đó còn nhỏ ta không hề suy nghĩ nhiều tin tưởng lời nói ấy, ta vẫn vô tư như vậy, vẫn vui vẻ như vậy.

Thế nhưng cuộc đời giống như là một tràng kịch, nó luôn cho ta những chuyển biến không thể lường trước. Ta nhớ như in cái ngày hôm đó, ngày mà ta chính thức bước vào tám tuổi, đoàn du mục đã tiếp một… không, những vị khách đặc biệt.

Một nhóm giáo đồ được dẫn đầu bởi một vị giáo sứ thuộc Thiên Nhân Giáo, một tổ chức tín ngưỡng buồn cười tự cho mình là trung tâm của vũ trụ, là huyết mạch của thần của thế gian. Haha, một đám tự luyến với một cái tín điều còn chẳng có chút minh chứng, thế mà chúng thật có người tin!

Nói trở lại, đoàn người của Thiên Nhân Giáo đang trên đường làm việc gì đó, ta không biết, cũng không quan tâm, thứ ta mong đợi ngày đó chỉ là một chiếc bánh có cắm nến. Bọn hắn đi ngang qua đoàn du mục của chúng ta và xin một nơi nghỉ ngơi, đoàn du mục người dẫn đầu người mà chúng ta hay gọi lão đầu (đầu ở đây là dẫn đầu) cũng cùng bọn hắn nói chuyện rất vui sướng.

Sẽ chẳng có gì đặc biệt nếu tên giáo sứ kia dẫn đoàn người rời đi sau khi đã nghỉ ngơi đầy đủ, nhưng khi một tên trong số đó đi vệ sinh bắt gặp ta thì mọi chuyện lại trở nên… khác biệt.

Như đã nói, Thiên Nhân Giáo tôn sùng chính mình huyết mạch hay cũng có thể nói là huyết mạch của nhân loại, cho nên chúng đối với nhân loại bên ngoài chủng tộc đều gọi là dị đoan mà kêu đánh kêu g·iết, tất nhiên không ai đi phản ứng lũ điên này rồi.

Khi tên giáo sứ kia thấy ta liền chỉ vào ta mà la hét “Dị đoan! Dị đoan!” điều này làm kinh động những người khác. Mà mẹ ta, lão đầu cùng với các thành viên của đoàn du mục như biết điều gì đó, đều cầm lên v·ũ k·hí mà che trước mặt ta. Mà tên giáo sứ kia, khi nhìn thấy dung mạo của ta thì uy h·iếp lão đầu giao ta cho hắn. Nhưng đoàn du mục mỗi người đều xem nhau như người thân thì lão đầu sao có thể làm thế, mọi người nghe vậy đều giơ lên v·ũ k·hí sẵn sàng chiến đấu với chúng.



Mà ta thì chuyện gì cũng không hiểu chỉ có thể nấp trong lòng của mẹ ta, tên giáo sứ kia nói những lời rất khó nghe, nào là dị đoan, tạp chủng, súc sinh. Ta thấy lão đầu cùng các cô chú bác giận tím mặt. Sau đó, ta chỉ thấy đám người Thiên Nhân Giáo giơ cao pháp trượng, từng trận quang mang bốc lên, từng q·uả c·ầu l·ửa từ bầu trời rơi rụng xuống đoàn du mục. Mọi người nhanh chóng tách ra thế nhưng q·uả c·ầu l·ửa thật sự quá nhiều, một t·iếng n·ổ vang lên, chúng ta đều b·ị b·ắn bay ra tứ phía, mà ta lại chứng kiến một số người quen đã thịt nát xương tan trong v·ụ n·ổ.

Lão đầu và người khác phẫn nộ hiện lên gương mặt, điên cuồng lao lên chiến đấu với giáo đồ báo thù. Nhưng ôi thôi, mấy người bọn họ tuy có chút võ nghệ nhưng nào có thể chống lại những tên giáo đồ đã được huấn luyện kia.

Đây thỏa thỏa là một cuộc tàn sát, là nghiêng về một phía tàn sát. Hôm đó là lần đầu ta thấy máu, lại là những giọt máu của những người thân thiết của ta. Bốn phía đều ngập tràn trong ngọn lửa, toàn bộ đoàn du mục đều bị bao vây, tên giáo sứ kia lãnh khốc mà hạ lệnh phóng ma pháp về phía chúng ta. Thịt nát, tiếng hét, máu tươi vươn vãi khắp mọi nơi, mẹ ta vẫn ôm lấy ta, nhưng trên lưng bà nhiều ra mấy chục v·ết t·hương, máu của bà nhiễm phải khuôn mặt non nớt của ta, nó nóng lắm.

Ngày hôm đó, lần đầu ta hiểu ra là tuyệt vọng, lần đầu ta hiểu được sinh mệnh là yếu ớt. Dần dần những tiếng la hét đều ngừng lại, chỉ còn mẹ con ta lẻ loi đối đầu với hơn trăm người giáo đồ. Ta nhìn thấy phía sau là những đồng bạn đã từng cùng ta chơi đùa, người chú từng dạy ta nướng thịt, người cô từng cho ta bánh gạo và cái đầu của lão đầu b·ị t·hương đính trên một cỗ xe.

Ta nhớ được, khi đó ta yếu đuối, ta chỉ có thể gào khóc, ta không làm được gì, cũng nhớ được mẹ đứng trước mặt ta mặc cho máu vẫn chảy ròng xuống đất, ta lại nhớ cảnh mẹ ta bị hơn mười mũi thương xuyên qua thân thể vẫn đứng đó. Ta không hiểu, tại sao a, tại sao lại như vậy, tại sao mọi chuyện lại thế này! Có lẽ do ta sai, ta quá nhỏ yếu, quá bất lực, ta không bảo vệ được ai cả!

Sau đó, ta trốn được, chỉ nhớ mẹ đưa ta một quyển sách nhỏ và một viên thủy tinh phát sáng, thế là ta liền trốn được rồi. Ta ngay cả chính mình chạy trốn thế nào cũng không biết, chỉ thấy xung quanh là một hoàn cảnh xa lạ, không có lửa, không có máu và… chỉ có mỗi ta. Cô độc, sợ hãi, không an toàn cảm giác, trơ trọi, lẻ loi, hàng ngàn hàng vạn tâm tình tiêu cực trong ta bộc phát, ta khóc và gào thét như một con thú nhỏ bất lực. Khóc tới khàn giọng, khóc tới hai mắt đều sưng lên, nhưng… ta chỉ có một mình, mẹ ta… không tới an ủi ta nữa rồi… nàng, không dậy nổi rồi…

Một buổi sáng đều khóc đói, ta liền hái một ít cỏ dại ven đường vừa ăn vừa thút thít. Lật ra quyển sách mà mẹ đã đưa, rốt cuộc ta hiểu tại sao giáo đồ lại muốn g·iết mình và… ta thân phận.

Ta không thuần túy là nhân loại, theo trong quyển nhật ký của mẹ ta là vậy, mà ta cũng biết cha ta là ai, tộc băng tinh linh huyết mạch hoàng tộc, đời trước băng tinh linh hoàng em trai, Wintern Alcot Kalnives, trong nhật ký mẹ ta gọi hắn là Kal.

Lúc đó mới tám tuổi ta không hiểu ý nghĩa của chuyện này, chỉ thắc mắc tại sao cha ta lại không ở đây, mà chuyện này nhật ký của mẹ ta cũng nhắc tới. Năm đó, sau khi mẹ ta mang thai, cha ta lại nhận tin anh trai của hắn muốn q·ua đ·ời phải thực hiện truyền ngôi nghi thức, thế là hắn phải trở về trong tộc, còn mẹ ta chỉ là người bình thường còn mang thai nên không thể đưa nàng tới cực Bắc cái nơi khắc nghiệt này được, thế nhưng sau đó… hắn không về nữa.

Mẹ ta đợi hắn, 1 ngày, 1 tháng, 1 năm, tới giờ đã gần 9 năm, hắn lại không chút tin tức, không chút dấu vết. Mẹ ta nhiều lúc muốn xúc động đi tới cực Bắc tìm hắn nhưng lại vì ta mà đè nén cái này xúc động. Ta đóng lại nhật ký, ánh mắt có chút thất thần, nếu cha ta là em trai của băng tinh linh hoàng thì hắn sẽ rất mạnh chứ, nếu hắn ở đây thì mẹ vẫn sẽ sống tốt chứ, đám người kia cũng sẽ không tàn sát đoàn du mục chứ.



Năm đó mới tám tuổi trong ta bắt đầu xuất hiện một cái cảm xúc gọi là thù hận, tại sao hắn lại không ở đây, tại sao hắn lại bỏ mẹ cùng ta không lời từ biệt, tại sao hắn lại không có xuất hiện lúc ta cần hắn nhất. Ta cũng hận Thiên Nhân Giáo, hận bọn hắn c·ướp đi gia đình của ta.

Thế là suốt mười mấy năm tiếp theo ta tiếp tục tự mình bước đi với mục đích duy nhất là báo thù. Lên kế hoạch, tìm kiếm sức mạnh, là những điều duy nhất mấy năm qua ta thực hiện. Và bây giờ, ta đang thực hiện bước cuối cùng của kế hoạch, Băng Thần Cung và Băng Thần Tiễn, hai món thần tạo binh khí, trấn tộc thần binh của tộc băng tinh linh.”

“Bụp!” Nathan đóng lại cuốn nhật ký đã mang theo mười mấy năm bên người, nhìn ánh đèn thất thần.

“Nathan, lại viết nhật ký nữa à” Một giọng nói bỡn cợt vang lên sau lưng, cánh cửa mở ra đi vào một người thân hình cao gầy, thân mang lấy áo vải thô, bên hông dắt theo một thanh dao găm cùng một túi nhỏ.

“Cuốn nhật ký đó mày cũng giữ mấy năm rồi, nên thay đi, tao thấy trang sách đều rách ra.” Hắn nhìn cuốn sách đã cũ nát trên bàn.

“Không sao, tao vẫn thấy nó dùng tốt, mà lại thay cuốn khác tao lại không có tâm trạng viết.” Nathan nhìn bạn thân khoát tay.

“Cũng vậy.” Giel thở dài lấy tay đập lên vai hắn “Đây đã là bước cuối rồi, chỉ cần ra khỏi nơi này thôi thì mục đích của mày sẽ đạt được, vui lên đi!”

Nathan im lặng, đôi mắt nhìn lấy Giel nói “Tiếp theo… có lẽ rất nguy hiểm, nếu không mày cùng Regrat trốn ra trước rồi chúng ta hội hợp sau…” “Ầm!” một cánh tay đập lên đầu cắt ngang lời nói của Nathan.

“Con m* mày, mấy năm đồng hành mày nghĩ lừa tao? Giờ tao với thằng Regrat mà đi có phải không mày định đi một mình.” Giel quát to với Nathan.

Nathan xoa đầu cười khổ “Không phải…”



“Thôi mày, ba đứa đi với nhau mấy năm rồi, mày nghĩ tao bỏ được mày á, mơ đi, kiếp sau bố cũng tìm mày.” Giel vỗ lưng hắn.

“Ách” Nathan không hiểu sao thấy nổi da gà cảnh giác nhìn Giel “Giel, tao hướng giới tính là bình thường, chúng ta không có khả năng!”

“Con m* mày, tao cũng hướng giới tính bình thường!” Giel tức giận hướng đầu Nathan lại đập một phát, sau đó cả hai nhìn nhau cười to.

“Giel!” Nathan nói “Cảm ơn mày và Regrat, hai đứa bây, luôn bên cạnh tao!”

“Cút, nổi hết cả da gà!” Giel khuôn mặt ghét bỏ khoát tay.

“Ha ha!” Nathan biết hắn khẩu thị tâm phi cũng cười trừ. Giel và Regrat có thể nói là người quan trọng chỉ sau mẹ của hắn, năm đó gặp gỡ rồi cùng nhau đi tới bây giờ, tình cảm của cả ba thâm hậu tới mức nếu hai tên kia là nữ thì Nathan có lẽ đã cưới luôn rồi, ừm cái này không thể để bọn hắn biết.

Mà lúc này một tiếng ngáy vang hướng lỗ tai hai người chui vào, Nathan cùng Giel hai mặt nhìn nhau thở dài.

“Tao cảm thấy tên to con kia nên đạt giải nhất tiếng ngáy của năm, tất nhiên nếu giải đấu đó tồn tại!” Giel bĩu môi nói xấu.

“Biết đâu được, đại lục này không thiếu cái lạ.” Nathan nhún vai không phủ nhận “Nên đi ngủ rồi, lấy tinh thần cho ngày mai!” nói xong liền nhảy lên giường và tắt đèn.

“Được rồi! Ngủ ngon, thằng khốn.” Giel trước khi đi vẫn không quên tổn hại một câu.

“C·hết đi! Thằng khốn” Nathan cười gằn đá cánh cửa để nó đóng lại.

Nathan nhìn lên trần nhà nhẹ giọng nói “Ngày mai, lại sẽ là một ngày mới!”