Chương 23 : Băng Ngục Kiếm Giáp
Chương 23 : Băng Ngục Kiếm Giáp
Thành Nam phát hiện hầu hết những người tụ tập nơi đây tất cả điều là những người mới đến ngôi trường này giống như hắn.
“Chúng ta tìm một chỗ nào ngồi đợi bọn họ nhìn xong, đến lúc đó thì đến lượt chúng ta!”
Nhìn xem càng lúc càng đông, Thành Nam khuôn mặt tràn đầy bất đắc dĩ quay sang Như Ý, cười khổ.
Hắn còn tưởng đi sớm là sẽ không gặp trường hợp giống như vậy nhưng mà xem ra hắn nghĩ mọi chuyện một cách quá đơn giản.
Cho dù đến rất sớm thì vẫn có người đến sớm hơn cả bọn họ, cho nên việc bây giờ cần làm là chờ đợi nơi này tản đi ít người thì hắn sẽ cùng Như Ý đi xem giấy thông báo.
“Đúng vậy, hai chúng ta mau đi xuống căn - tin rồi cùng nhau ăn sáng, Yên Nhiên có muốn đi cùng hai đứa mình không?” Như Ý ánh mắt phát sáng, nhẹ nhàng gật đầu.
Nàng quay sang nhìn Yên Nhiên, khuôn mặt khai đổi lạnh nhạt, nhỏ giọng nói.
“Nhiệm vụ đưa cả hai cậu đến đây, tôi cũng xem như đã hoàn thành, hai người vẫn tự mình đi ăn, còn tôi đây sẽ đi tìm cô bạn gái xinh đẹp linh lung của đời mình, bye bye!!”
Yên Nhiên vội vàng lắc đầu, đi chung với hai người bọn họ làm gì, không phải đang tự chuốc lấy khổ cực.
“Vậy thì chúc cậu cùng Thảo Ngọc đi chơi vui vẻ!!” Thành Nam mỉm cười gật đầu.
Hắn cũng đã thấy qua bạn gái của Yên Nhiên ngày hôm qua, cô ta quả là một cô gái mạnh mẽ, chỉ cần nhìn vài lần hắn liền hiểu giữa hai bọn họ thì ai mới là nóc nhà của người kia.
Không đợi Thành Nam nói hết lời, Trọng Yên Nhiên đã sách dép bỏ chạy.
“Cậu ta chạy nhanh thật!! Chúng ta cũng mau đi ăn sáng rồi còn sớm quay trở lại đây.” Như Ý khuôn mặt kinh ngạc, quay sang nhìn Thành Nam mỉm cười nói.
“Đi thôi!”
Thành Nam mỉm cười gật đầu, cả hai quay vòng trở lại, tiến vào căn tin.
“Chúng ta lựa gốc đó ngồi đi, gần cửa sổ có thể nhìn thấy cảnh tượng bên ngoài, một chỗ khá đẹp để thư giãn!!”
Thành Nam bước lên tầng hai nhà ăn, hắn nhìn xung quanh một lượt rồi kéo lấy tay Như Ý tiến về gần cửa sổ bàn ăn, hai người cùng nhau ngồi xuống.
Như Ý cầm lấy menu, ánh mắt liên tục nhìn chằm chằm vào thực đơn trên tay, cuối cùng quay sang nhìn lấy Thành Nam, nhỏ giọng nói : “Cậu thấy món này cùng món này, món nào ngon hơn? còn có cả món này nữa!”
“Không phải lựa hết những món mà cậu chọn liền xong việc sao? Bất quá mình nghĩ chúng ta vẫn nên lựa chọn vừa đủ ăn sáng mà thôi!!”
Cầm lấy thực đơn Như Ý đưa đến, Thành Nam phát hiện nàng đánh dấu lấy khá nhiều món ăn, tất cả điều là món ăn đặc sản của Đại Nam.
“Cũng phải!! Vậy chúng ta chọn hai tô hữu tiếu thịt là được, ngoài ra cậu uống cà phê sữa giống mình phải không?” Như Ý gật đầu, khuôn mặt nghi ngờ nhìn Thành Nam, nhỏ giọng nói.
“Chọn giống cậu là được rồi!” Thành Nam lắc đầu, mỉm cười đáp.
Hắn không kén ăn, mặc dù thích ăn hủ tiếu chay hơn hủ tiếu thịt nhưng loại nào cũng điều khá ngon.
“Phục vụ, cho bàn chúng tôi hai tô hủ tiếu thịt ngoài ra còn thêm hai cốc cà phê sữa, thêm cả hai món chán miệng nữa!!”
Nhà bếp phòng ăn nằm bên dưới lầu một, bếp trưởng phải mất một lúc chế biến thì đưa vào tay nhân viên phục vụ, muốn mang thức ăn lên trên lầu hai thì ít nhất cũng phải mất hơn mười phút đồng hồ.
Ngồi trên bàn ăn chờ đợi, bỗng nhiên có một nam sinh từ xa đi đến, hắn ta đi đến bên cạnh Như Ý, đột ngột mở miệng : “Xin chào! Bàn này còn chỗ trống không? liệu tôi có thể ngồi ở đây cùng với hai người?”
“Thật xin lỗi!! bàn này đã không còn chỗ trống, cậu có thể ngồi chỗ khác được chứ, ở nơi này không thiếu chỗ ngồi!”
Ngồi ở đối diện, Thành Nam nhíu mày quay đầu nhìn khắp căn phòng.
Hắn phát hiện lầu hai bàn để trống còn rất nhiều, nhưng nam sinh này lại đột nhiên hỏi một câu như này, trong khoảnh khắc đó, Thành Nam phản xạ theo điều kiện, hắn trầm giọng nói.
Nam sinh tựa hồ không để ý đến sự tồn tại của Thành Nam, hắn quay mặt nhìn Như Ý cười nói : “Cậu tên gì? Chúng ta có thể làm quen được không?”
“Thật xin lỗi!! Tôi không nghĩa vụ gì phải nói tên của mình cho cậu biết, ngoài ra cậu đang làm phiền thời gian của hai người chúng tôi.” Như Ý khuôn mặt lạnh nhạt nhìn thẳng nam sinh lạ mặt, lạnh lùng đáp lời.
Nam sinh quay đầu liếc nhìn Thành Nam, bổng nhiên mỉm cười quay đầu nhìn lấy Như Ý, nhỏ giống nói : “Thật có lỗi vì đã làm phiền đến cậu, tôi chỉ đang có hai vé du lịch KingKong ZP và muốn tìm một nữ sinh cùng đi với bản thân, lúc nãy tôi thấy được bóng lưng xinh đẹp của cậu cho nên đã đi theo đến đây, cho tôi hỏi cậu đã có bạn trai chưa? Liệu tôi có thể tỏ tình với cậu được không?”
“Không hứng thú, mời cậu rời khỏi nơi này ngay và luôn, còn có cậu không có mắt sao? không thấy bạn trai tôi đang ngồi trước mặt của tôi, cậu vậy mà vẫn còn có thể nói một câu nói ngu ngốc như vậy?” Như Ý ánh mắt trở nên sắt bén, khuôn mặt lạnh lùng đến cực hạn nhìn nam sinh lạ mặt, cười lạnh.
Nam sinh ánh mắt quay sang nhìn Thành Nam, mỉm cười nói : “Cậu thật sự là bạn trai cô ấy?”
“Không phải cậu đã biết được sao mà còn hỏi điều này, cậu vẫn mau chóng rời khỏi nơi này trước khi chúng tôi phải buộc miệng đuổi cậu đi.” Thành Nam ánh mắt híp lại, lạnh nhạt đáp.
Một tên nam sinh không biết chui từ nơi nào ra, liên tục hỏi những câu hỏi vớ vẩn chỉ có những kẻ bị bệnh mới hỏi như vậy, nguyên bản chỉ tưởng rằng trong phim mới có, Thành Nam xem như hôm nay thấy được điều này ngoài đời thật.
“Một người như cậu thì làm sao xứng đáng với một cô gái xinh đẹp như cô ấy, hãy ra một cái giá để cậu chia tay cô ấy, còn nếu không thì hãy đấu một trận đấu với tôi, nếu tôi thắng cậu hãy nhường cô ấy cho tôi!!” Nam sinh ánh mắt thay đổi, hắn cười lạnh nhìn Thành Nam, mỉa mai nói.
“Cậu đã nói đủ chưa?” Ngồi bên cạnh Như Ý ánh mắt khóa chặt nhìn vào nam sinh lạ mặt, lạnh lùng nói.
“Chẳng lẽ cậu quyết định muốn trở thành bạn gái của mình, xin tự giới thiệu mình là một Nguyên Tố Ma Đạo Sư, ngoài ra cha mình còn là một Giám đốc cho một tập đoàn lớn, gia sản cả mấy tỷ, mình vẫn chưa giới thiệu tên nữa đúng không? Để mình giới thiệu bản thân lại một lần nữa,...” Nam sinh ánh mắt phát sáng nhìn Như Ý.
Hắn đứng nghiêm chỉnh, bàn tay đưa ra phía trước, một tay đặt vào trên ngực, khom lưng xuống một cái, cực kì giống kiểu chào hỏi ở phương Tây quý tộc, hắn tự hào giới thiệu chính mình.
“Xem ra cậu đã nói xong rồi nhỉ? Bây giờ thì kết thúc cuộc nói chuyện ở đây và cút xéo khỏi đây trước khi tôi nóng giận!!”
Như Ý đứng dậy, khuôn mặt lạnh lùng đến cực điểm, ánh mắt không chớp mắt một cái nhìn lấy nam sinh, trầm giọng nói.
“Hả???” Nam sinh lạ mặt nghi ngờ nhìn lấy Như Ý, trên đầu của hắn xuất hiện ba dấu chấm hỏi thật lớn.
“Hoán đổi!! ... Băng Ngục Kiếm Giáp!!” Như Ý nhỏ giọng thầm nói.
Toàn cơ thể Như Ý bị bao phủ bởi ánh sáng màu vàng, đồng phục trên thân biến mất, nàng giơ hai cánh tay ra ra hai bên.
Hai bàn tay xuất hiện hai thanh kiếm, lưỡi kiếm sắt bén phản ra ánh sáng lưu chuyển hàn khí phía trên, nàng nắm chặt thân kiếm.
Trên lưng xuất hiện một đôi cánh được tạo thành từ rất nhiều thanh kiếm, mười hai thanh kiếm thoát ra từ đôi cánh xoay tròn giống như kim đồng hồ ở sau lưng.
Trên đầu đội một vương miện màu trắng, hai tay bị một bộ áo giáp màu xanh từ từ bao phủ toàn thân.
Ánh sáng tan biến, Như Ý toàn thân mặc một bộ áo giáp màu xanh, hai cặp ngực bị một lớp áo giáp che đậy chỉ để lộ một tí da thịt ra bên ngoài, đầu đội vương miện, hai tay cầm lấy hai thanh kiếm, một vài thanh kiếm thì xoay tròn sau lưng.
“Bây giờ thì cậu có thể cút xéo khỏi đây được rồi, trước khi thanh kiếm của tôi làm cậu b·ị t·hương!”
Ánh mắt lạnh lùng cực hạn, một tay nắm chặt thanh kiếm chỉ thẳng đến vào cổ nam sinh lạ mặt, Như Ý cười lạnh.
“Hoán đổi ma pháp!! Cô là Hoán đổi ma đạo sư!!!”
Nam sinh chỉ tay vào người Như Ý, khuôn mặt sợ hãi, hốt hoảng la lên.
“Xem ra cậu vẫn không chịu nghe rõ tôi đang nói gì? Tôi có một cách có thể giúp cậu nghe rõ những gì tôi đang nói!”
Như Ý cười lạnh, nàng nắm lấy thân kiếm nhắm ngay cánh tay nam sinh đâm thẳng tới, lưỡi kiếm chạm nhẹ vào da thịt nam sinh để lại một vết rách trên da thịt của hắn.
Máu từ bên trong làn da chảy xuống cánh tay, nam sinh khuôn mặt hốt hoảng hét lớn : “Đừng g·iết tôi! Tôi sẽ đi ngay lập tức!!!”
Nam sinh một mặt sợ hãi nhìn chằm chằm Như Ý, một tay khác ôm lấy v·ết t·hương đang chảy máu liên tục trên cánh tay, hắn hốt hoảng rời khỏi tầng hai nhà ăn, để lại từng vũng máu dính khắp sàn nhà.
“Không phải ngay từ đầu rời đi liền tốt rồi sao, phải khiến tôi làm cậu b·ị t·hương 'nhẹ' thì mới chịu rời khỏi đây, đúng là ngu ngốc.”