Chương 2: Về đến nhà
Chương 2: Ngày xui nhất trong đời
Mọi thứ trong cửa hàng dọn dẹp xong xui, Nam thở phào nhẹ nhõm. Những điều này Nam điều làm thường ngày, tập mãi điều thành thói quen.
Kết thúc công việc ngày hôm nay, Nam tiến lại rằng xào đồ, tay cầm một chiếc áo khoác màu xanh mặc vào người, cầm lấy ổ khoá được treo sẳn trên vách tường, hắn đi ra cửa hàng.
Khóa cửa tiệm, Nam tiến về một quán ăn vỉa hè bên lề đường, cách cửa hàng của cậu không xa.
Nhìn từ xa liền có thể nhìn thấy một tấm bảng to đùng treo trên cao, ở trên ghi bốn chữ [ Quán Ăn Hà Linh ] .
“Chị Linh cho em một tô hủ tiếu!” Nam bước vào quán ăn, ngồi vào một bàn để trống, mỉm cười la lớn.
Không có cách, tiệm này quá đông, hầu như ngày nào cũng vậy, đặc biệt là buổi chiều, quán này khách nhân đông dữ dội.
Quán ăn mà Nam bước vào là một quán ăn chay, nơi này chỉ bán đồ chay, cho nên Nam kiêu tô hủ tiếu đồng dạng cũng là hủ tiếu chay.
Đừng hiểu lầm, Nam không phải là người thích ăn chay nhưng riêng hủ tiếu chay thì lại khác.
“Chờ một tí, hủ tiếu xong ngay đây, cái thằng này lần nào mày cũng la lên như thế này làm chị tưởng ai, mày ngồi đó đợi chị một chút xíu, để làm xong tô hủ tiếu cho khách trước đã, rồi phần của mày sẽ có ngay.”
Bên trong phòng bếp quán ăn bước ra một người phụ nữ trẻ trung xinh đẹp, ngoài ra còn có một người đàn ông đi theo phía đằng sau, thân hình cao to, khoẻ khoắn, tràn đầy lực lưỡng.
Bà chủ nhìn thấy Nam thì cười mắng, bưng một tô hủ tiếu đưa đến cho khách nhân phía bên cạnh rồi tiếp tục đi vào nhà bếp.
“Chị Linh cứ từ từ làm cho những người khác trước đã, em sao cũng được, anh Hà dạo này làm ăn có tốt không?” Nam mỉm cười trả lời, quay sang người đàn ông bên cạnh chào hỏi.
“Mày thấy đấy, quán ăn thì ngày nào cũng đông như này, riết rồi anh mày còn chả có thời gian ngồi xuống nghỉ ngơi, kiểu này phải mướn thêm một người phụ giúp, nếu không tao với bã chỉ sợ là mệt c·hết.” Anh Hà mỉm cười gật đầu đáp lời.
Quán này do hai vợ chồng nhà họ mở ra cũng đã được ba năm, hầu như khách nhân ở đây điều là khách quen của quán ăn.
“Ông xã, mau chóng bưng tô hủ tiếu cho khách nhân, anh còn định để người ta chờ bao lâu nữa hả.”
“Anh vô liền đây, hai vị ngồi ở đây đợi tôi một chút, hủ tiếu của hai người đến liền đây.”
“Vợ chồng anh Hà từ từ thôi, chúng tôi có thể chờ được, không cần gấp ráp như vậy làm gì cả.”
Từ trong phòng bếp giọng nói của chị Linh vang lên, anh Hà vội vàng đi vào trong phòng bếp, trước khi đi khuôn mặt ái nấy nhìn vào hai người khách nhân ngồi gần bàn với Nam.
Không lâu sau đó, từ trong bếp đi ra, Anh Hà mỗi bàn tay bưng một tô hủ tiếu nóng hổi về phía hai người khách nhân, cuối cùng đặt nó lên bàn của họ.
“Chúc hai vị ăn ngon miệng.”
“Vợ ơi xong chưa, chúng ta còn có rất nhiều người đang chờ đợi kia kìa.”
“Rồi rồi, vào đây mà bưng ra cho người ta, ở đó mà la hét cái gì!”
Anh Hà hướng về nhà bếp hô to cũng từ trong phòng bếp chị Hà đáp lời của anh.
Ngồi trên bàn ăn, Nam lắc đầu cười khổ, cả hai người họ chính là như vậy, việc gì cũng vội vã y như thằng bạn của hắn, chẳng lẽ sống chậm lại một chút không tốt ư, việc gì phải vội vàng như vậy.
“Hủ tiếu của chú em tới rồi đây, thiếu gia vị hay thứ gì khác, thì nói với anh, rau ở trong mâm có đủ không, để anh đi lấy thêm.”
Anh Hà cầm lấy hai tô hủ tiếu bước ra, một tô đưa về phía một khách nhân ngồi bàn phía trong, một tô thì đặt lên bàn của Nam, rồi vội vàng bước vào nhà bếp, trước khi đi còn liếc mắt nhìn vào mâm để rau, dò hỏi.
“Không cần đâu ạ!” Nam lắc đầu mỉm cười đáp, bàn tay cầm lấy một đôi đũa cùng một chiếc muỗng đặt lên tô hủ tiếu.
Hai tay bắt đầu lặt từng lá rau thơm, cầm lấy một nắm giá, bỏ vào bên trong tô hủ tiếu.
Thứ khiến cho Nam thích ăn hủ tiếu chay ở nơi này không phải vì hủ tiếu khác lạ hơn những nơi khác, mà chính là bí quyết gia truyền trong hộp sa tế đặt trên bàn ăn này nè.
Cứ mỗi lần được trải nghiệm một tô hủ tiếu bên trong có vị xa tế do quán ăn của chị Hà làm ra, làm Nam càng muốn ăn tiếp, mỗi tội cái bụng lại không chứa hết.
Nêm nếm gia vị hoàn tất, Nam lấy muỗng mút lấy nước bên trong tô hủ tiếu, đút vào trong miệng, khuôn mặt tràn đầy hài lòng.
Sợi hủ tiếu vừa mềm vừa dẽo, thức ăn bên trong thì có đậu hũ các loại, ăn cực kì vừa miệng.
Sau mười phút ăn uống ngon lành, tô hủ tiếu trên bàn bây giờ đã không còn gì bên trong nữa cả, khuôn mặt tràn đầy thoả mãn cậu đứng dậy, từ trong túi quần móc ra bóp tiền, lấy ra 20.000 VNĐ đặt dưới tô hủ tiếu, hướng về trong nhà bếp hô to: “Tiền em đặt trên bàn kẹp lại dưới tô, chút anh Hà ra lấy giúp em!”
Nam bước ra khỏi quán ăn, cậu không thề sợ hãi tiền bị lấy đi mà chưa kịp đến tay chủ quán, bởi vì nơi này có camera, hơn nữa cũng chỉ là 20.000 VNĐ nên cũng chẳng thề lo lắng gì cả.
Mọi ngày hắn đi đến cửa tiệm bằng chiếc Exciter 150 của mình, nhưng ngày hôm qua, xe của Nam bị hư động cơ máy, bị cậu dẫn đến tiệm sửa xe gần nhà cho người ta sửa chữa.
Cho nên hôm nay hắn đi đến cửa hàng bằng xe ôm, mà bây giờ thì đương nhiên cũng về bằng xe ôm.
Chỗ mà xe ôm thường xuyên hoạt động cũng gần đây mà thôi, đi bộ một chút là tới. Không lâu sau đó, Nam cũng tới được nơi mà nhiều người chạy xe ôm thường tập trung nghĩ ngơi.
“Chú em muốn đi đâu, lên đây anh chở!” Một người đàn ông từ ngoại hình liền có thể nhìn ra khoảng ba bốn chục tuổi, đang ngồi trên một chiếc xe máy, gặp Nam đi tới, vẫy tay mỉm cười.
“Chở em đến đường Hai Bà Trưng, rồi ghé tiệm sửa xe Thăng Long giúp em!” Nam đi đến trước mặt người lái xe ôm, bàn tay cầm lấy nón bảo hiểm đội lên đầu, ngồi lên phía sau, rồi đáp.
“Ôm cho chắc vào, từ đây đi đến đường Hai Bà Trưng cũng không gần đâu chú mày không đi xe tại sao lại đi bộ.” Lái xe ôm gật đầu, đề ga phóng nhanh lao xuống đường lộ.
“Chiếc Exciter 150 của em, động cơ xe bị trục chặt vào ngày hôm qua, nên gửi ở tiệm sửa xe Thăng Long nhờ họ sửa dùm rồi anh, sáng nay em đến đây cũng bằng xe ôm.” Nam mỉm cười giải thích.
“Vậy tìm sửa xe Thăng Long nằm ở đâu ở đường Hai Bà Trưng, tao đi đường đó không biết bao nhiêu năm nhưng mà đây là lần đầu nghe đến đường Hai Bà Trưng có một tiệm sửa xe như vậy.” Lái xe ôm nghi hoặc nói tiếp.
“Một chỗ sửa xe mới mở gần đây, anh cứ chạy đến đường Hai Bà Trưng đi ạ, rồi để em chỉ đường.” Nam mỉm cười giải thích.
Cửa tiệm sửa xe mà Nam gửi xe ở rất gần nhà cậu, cũng mới mở gần đây mà thôi, chủ tiệm tên Nguyễn Thăng Long nên đặt tên tiệm giống như tên của mình vì mới khai trương nên vẫn chưa bị nhiều người biết là chuyện cực kì bình thường.
Mất hơn một tiếng đồng hồ, lái xe ôm trở Nam cuối cùng cũng đến được nơi cần đến, Nam bước xuống xe, gỡ mũ bảo hiểm ra treo lên xe, bàn tay móc vào túi quần lấy ra bóp đựng tiền, cậu mỉm cười nhìn người lái xe ôm rồi nói : “Tiền xe ôm hết bao nhiêu vậy anh.”
“Từ khoảng cách đó về đến đây, hơn mấy chục cây số, thôi thì anh chỉ lấy chú hai xị mà thôi.” Lái xe ôm mỉm cười.
“Cho em gửi tiền xe, còn đây là tiền em gửi anh uống cà phê, anh nhận lấy cho em vui.” Nam gật đầu, từ trong ví tiền móc ra 220.000 đưa đến tay người lái xe ôm, rồi đáp.
“Vậy thì anh cảm ơn chú mày, bây giờ đã hơn 5h chiều, anh cũng phải về nhà đây, xem ra chuyến xe này là chuyến cuối cùng của hôm nay.” Lái xe ôm cầm lấy tiền đút vào trong túi, gật đầu đáp.
“Dạ, anh đi đường cẩn thận.” Nam gật đầu đáp lời, quay mặt đi vào tiệm sửa xe.
“Anh ơi cho em hỏi, chiếc Exciter 150 hồi sáng em có nhờ anh Long kiểm tra động cơ bên trong, không biết có bị làm sau không ạ.” Nam đi vào cửa tiệm, quan sát xung quanh, rất nhanh phát hiện chiếc Exciter 150 của cậu được ở một nơi hẻo lánh trong tiệm.
Nam đi đến xe của mình, rồi quay mặt nhìn về phía hai thợ sửa xe, mở miệng lên tiếng.
“Cho em hỏi, anh có phải tên Nam không ạ?” Thợ sửa xe đứng dậy đi đến trước mặt Nam rồi nói.
“Đúng vậy, không biết xe của em có bị hư hao gì không anh.” Nam gật đầu, tiếp tục nói.
“Xe của anh hồi sáng anh Long đã kiểm tra, ảnh nói rằng xe anh rất nhiều dây điện bị đứt, anh Long nghi ngờ có chuột chui vào xe rồi cắn đứt, anh Long đã thay mới nó cho anh rồi ạ.” Thợ sửa xe bắt đầu giải thích.
“Hướng anh Long gửi lời cảm ơn của em đến ảnh, không biết tiền sửa xe hết bao nhiêu ạ.” Nam gật đầu, tay luồng vào túi quần lấy ra ví tiền, mỉm cười lên tiếng.
“72.000 VNĐ thưa anh.” Thợ sửa xe đáp.
“Cho em gửi tiền, không cần thói tiền đâu ạ.” Nam móc ra tờ 100.000 VNĐ đưa vào tay thợ sửa xe, từ trong túi lấy ra chìa khóa xe, rồi trả số về 0, dẫn xe ra khỏi tiệm.
“Quả nhiên, chạy xe của chính mình vẫn là tuyệt nhất.” Ngồi lên Exciter 150, Nam khởi động máy, đề ga rồi bắt đầu trả số.
Đội mũ bảo hiểm lên đầu, Nam điều khiển xe chạy qua đường lộ, hiện tại cậu đang hướng về nhà mình mà trở về.
Nhà của Nam từ tiệm sửa xe Thăng Long khoảng hơn một cây số, chạy được hơn mười phút giữa đường lộ, Nam điều khiển xe chạy vào một con hẻm nhỏ, hướng vào sâu bên trong đi tới.
Cuối cùng Nam dừng lại ở một ngôi nhà lầu hai tầng màu trắng trước cửa.
Tắt máy, rút chìa khóa ra đi đến cửa sắt, cậu đút một chìa khóa vào ổ khoá.
Ổ khoá bị mở ra, Nam đẩy cánh cửa mở rộng ra, rồi rút chìa khoá khỏi ổ khoá, cậu cầm lấy chìa khoá đi tới xe máy của mình.