Chương 1 : Một ngày của Nam
Chương 1 : Sinh Hoạt Bình Thường
Việt Nam, thủ đô Hà Nội.
Mặt trời vừa lên cao, theo giờ Việt Nam hiện tại là 7h sáng, ngoài đường khắp nơi điều có thể thấy được từng chiếc xe máy chạy qua chạy lại khắp các ngõ hẻm. Hầu như ở đâu cũng có bóng người đi qua đi lại.
Tại một quán cafe bên đường, có hai người thanh niên đang cùng nhau ngồi uống cà phê . Hai người họ ăn mặc áo sơ mi, quần dài, khuôn mặt tràn đầy bình thường, thỉnh thoảng nói về cuộc sống đời thường.
“Dạo này mày làm ăn như thế nào, tao nghe con Mai học cùng trường với mình hồi xưa, kể lại rằng, mày đang mở một cửa tiệm đồ chơi mô hình trẻ em đúng không?”
Thanh niên mặc trên người áo sơ mi màu vàng mỉm cười nhìn người còn lại, pha lấy ly cà phê trên bàn, vừa uống vừa nói.
“Đúng vậy, bất quá làm ăn cũng bình thường mà thôi, ngược lại tao cũng nghe nói, anh Dương của lớp ta bây giờ còn làm đến cả chức tổng giám đốc cho một công ty thợ may nào đấy ở Hà Nội đúng chứ!” Thanh niên còn lại thì đột nhiên khoé miệng cong lên, giọng nói mỉa mai vang lên.
“Làm gì có, mày nghe ai nói về tao như thế, chẳng qua bây giờ tao cũng chỉ là tổng giám đốc của một công ty nhỏ mà thôi, còn mày có còn đang quen con nhỏ Như Ý kia không hả?”
“Trời! mày đừng nói tào lao dùm tao một cái, người ta bây giờ đã là người mẫu nổi tiếng, tao cũng cắt đứt tất cả liên lạc với bả cả hai năm nay rồi mày ơi!”
“Sao vậy? Tao nghe nói Như Ý thích mày lắm mà, đừng nói với tao mày phụ lòng người ta à nghe!”
“Mày nghĩ thằng Nam này là ai mà lại làm phụ lòng phụ nữ, từ trước đến giờ mày có thấy ai theo đuổi được tao hay chưa!”
“Đừng nói với tao mày bị cấm sừng!”
“Mày giỡn như vậy không vui tí nào đâu, đây là việc cá nhân của tao, trước lúc tao chia tay, thời gian đó gia đình tao gặp biến cố, nên mới quyết định chia tay với nàng.”
Nam lắc đầu giải thích, nói đến chuyện này có chút dài dòng, hắn lúc đó quá suy sụp với việc cha mẹ q·ua đ·ời mà không quan tâm đến cảm xúc của người yêu, một mình nhấn tin đòi chia tay, ngay sau đó còn chặn luôn số máy của người yêu.
“Trẻ tuổi bồng bột quá...” Dương đang định lên tiếng ngay tại lúc này một thanh âm vang lên đột ngột, thình lình là tiếng nhạc chuông từ trong túi quần vang lên.
“Vâng,.. dạ rồi... được... em về ngay đây ạ... hợp đồng... v.v” Bàn tay đút vào túi quần lấy ra một chiếc iPhone 7 cầm lên đặt vào bên kế bên lỗ tai, khuôn mặt Dương thỉnh thoảng mỉm cười trả lời.
“Có công việc gấp thì mau chóng đi nhanh đi chứ, còn ngồi đây làm gì, tiền nước lần này để tao trả, chủ quán ơi tính tiền!” Nhìn thấy thằng Dương vẫn còn tiếp tục ngồi đó, Nam lắc đầu mỉm cười đứng dậy, trong người lấy ra 20.000 VNĐ đồng đặt lên bàn.
“OK, vậy lần sau để cho tao trả tiền, bây giờ tao còn có việc gấp phải đi ngay, bữa nào rảnh thì anh em mình tiếp tục tâm sự!”
Dương đứng dậy mỉm cười gật đầu, bước nhanh về một chiếc xe ô tô đang đậu ven đường, mở cửa ra ngồi vào, không lâu sau thì lái đi.
“Thật là, đã mấy năm không gặp nó, thằng Dương vẫn giống như xưa.” Lắc đầu cười nhẹ, Nam bước ra ngoài đường, theo lề phải con đường mà đi.
Không lâu sau đó, Nam đi đến một cửa hàng đồ chơi, cửa tiệm treo phía một tấm bảng, có ghi tên gọi của cửa hàng, bên trên ghi là [Cửa hàng đồ chơi Thành Nam].
“Ông chủ về rồi đó à, từ sáng đến giờ khách hàng đông quá, hơn nữa tôi vẫn còn chưa kịp trưng bài gì cả.”
Nam bước vào bên trong, cậu phát hiện một thân ảnh quen thuộc không thể xa lạ hơn được nữa.
Cửa tiệm từ bên ngoài bước vào liền có thể nhìn ra đang chuẩn bị trưng bài, ở nơi này phần lớn là dụng cụ học tập của trẻ em được đặt ở trên mặt kính tủ kiếng.
Bên trong chất đầy các loại tập sách, hai bên vách tường treo đầy các loại đồ chơi trẻ em, bao gồm súng đồ chơi, mô hình xe đua, lego,...
Từ bên trong buồng cửa bước ra một người phụ nữ trung niên, tầm ba mươi tuổi, đang bưng các loại thùng giấy đặt sát vách tường.
Trung niên nữ nhân gặp Nam bước vào, đứng dậy cuối người chào.
“Cô Dung cứ để mấy thứ đó để tôi dọn dẹp, hôm nay thật sự làm phiền cô quá, nếu không phải sáng nay tôi có việc bận phải đi gấp, thì cũng không phải mới sáng hừng đông đã gọi cô dạy.” Nam vội vàng nhanh chóng bước đến chỗ cô Dung, cầm lấy từng hộp dậy đặt dưới sàn nhà, gánh lên vai bưng ra phía trước.
Trong hộp không có gì nặng cả, phần lớn là các loại đồ chơi được đặt sẵn bên trong, tuy nhiên hắn sao lại có thể để phụ nữ làm việc nặng được, huống hồ người ta đã dậy sớm giúp hắn.
“Cô Dung ở nhà đã làm đồ ăn sáng cho tụi nhỏ chưa, nếu không thì mau chóng về nhà sử lí công việc của mình.”
Cô Dung là nhân viên làm bán thời gian trong tiệm của hắn, giờ làm việc của cô thì bất đầu từ 9h cho đến 5h chiều, một tháng lương hắn trả cho cô Dung là 4.500.000 VNĐ, trong chuyện tiền bạc hắn khá rộng rãi với người khác, đặc biệt với nhân viên của mình.
Nghe nói ngày mai nhà cô Dung có đám dỗ, sở dĩ ngày hôm qua người ta đã xin phép nghỉ một ngày, ở trước đó hắn cũng đã đồng ý chuyện này, hôm nay lại bắt người khác đi làm đã là không nên, bây giờ thì cậu cũng về rồi, theo lí thì nên phải cho cô Dung về nhà chuẩn bị làm đám dỗ.
“Cảm ơn ông chủ, vậy thì tôi phải về nhà gấp đây, không biết tụi nhỏ bây giờ có đói bụng hay chưa, xem ra tôi phải đi ra chợ mua bánh mì ông chủ muốn ăn không? Sẵn tiện tôi cũng mua luôn cho cậu.” Cô Dung gật đầu, thần sắc hiện ra một tia lo lắng, bước nhanh ra cửa tiệm, trước khi rời đi còn hỏi hắn có muốn ăn bánh mì không nữa chứ.
“Không ạ!” Nam hướng về cô Dung lắc đầu, thấy vậy cổ cũng không cưỡng cầu mà gật đầu, biến mất khỏi cửa hàng.
Tính cách của cô Dung là vậy, lúc nào cũng vội vàng gấp ráp, hơn nữa cứ mỗi lần vui buồn, thần sắc điều hiện rõ ràng trên mặt.
Nam tranh thủ khi còn sớm, bắt đầu trưng bài các sản phẩm đồ chơi ra ngoài cửa tiệm.
“Ông chủ ơi, giá của hộp đồ chơi mô hình lego này hết bao nhiêu?”
“Thưa anh, hộp đồ chơi mô hình mẫu này chỉ có 122.000 VND.”
“Mắc như vậy, nếu tôi mua hai hộp mô hình đồ chơi thì giá bao nhiêu?”
“ Vẫn như vậy thưa anh, bên em bán hàng chính hãng, hơn nữa giá cả như vậy đã là tiện nghi so với cửa hàng bên khác rất nhiều, anh có thể đi khắp cái cửa hàng đồ chơi chỗ khác xem thử giá cả bên đó như thế nào, nếu ở đây có ai bán rẻ mà sản phẩm chất lượng như ở đây, em có thể tặng không cho anh một hộp bút màu bên em.”
“Thôi được rồi, lấy cho tôi hai hộp mô hình lắp ráp màu này cùng màu này!”
“Vâng ạ, để em tính xem hai hộp mô hình này như thế nào.”
“Hộp mô hình siêu nhân lắp ráp này giá cả là 132.000 VNĐ, còn hộp mô hình thì tận 182.000 VNĐ tổng cộng hết 314.000 VNĐ, xin hỏi anh thanh toán tiền mặt hay là thanh toán qua thẻ ngân hàng ?
“Đương nhiên thanh toán tiền mặt, cậu kiểm tra xem đã đúng số tiền hay chưa.”
“Không cần đâu, em tin tưởng khách hàng của mình, ngoài ra còn có việc này em chưa nói hết, anh hãy khoan vội vàng rời đi cái đã.”
“Còn có việc gì nữa hả.”
“Nếu khi anh mở sản phẩm của cửa hàng bên em, mà phát hiện đã hư hại hoặc trục chặt linh kiện hay thiếu mất linh kiện, vui lòng liên hệ SĐT di động của cửa hàng bên em, để được hỗ trợ, tư vấn cho anh.”
“Từ lúc nào mô hình đồ chơi vậy mà còn có bảo hành, hơn nữa lở như thật sự bên trong bị hư hại hoặc thiếu linh kiện, cậu định sẽ xử lí như thế nào?”
“Nếu sản phẩm bị hư hao khi mua hàng, cửa hàng sẽ thu hồi lại sản phẩm, đền bù thiệt hại, trong trường hợp sản phẩm do người mua làm hư, cửa hàng của em sẽ không chịu trách nhiệm gì cho việc này, để biết được có phải thật là do khi mua hàng sản phẩm đã hư hao từ trước, thì anh vui lòng quay lại đây, để cho em kiểm tra.”
“Trường hợp thiếu mất linh kiện, bên em sẽ tìm kiếm linh kiện giống như hoặc phù hợp sản phẩm, ở bên trong có bản vẽ của từng linh kiện, anh vui lòng đọc kĩ thông tin ở bên trong!”
“Có câu nói này của cậu, tôi rất yên tâm, lần sau nếu còn tiếp tục mua sản phẩm đồ chơi, tôi sẽ ưu tiên cửa hàng của cậu đầu tiên.”
“Như vậy thì thật vinh hạnh cho tôi, tiêu chí hàng đầu của cửa hàng bên em chính là ‘ khách hàng là thượng đế ’ cho nên anh cứ yên tâm về sản phẩm, tạm biệt anh.”
Trong lúc Nam đang trưng bày các sản phẩm, thì có rất nhiều khách hàng tiến đến mua hàng, cậu vội vàng ngừng lại công việc trong tay, tiến lên giới thiệu từng món đồ chơi có trong cửa hàng.
Hầu hết khách hàng khi rời khỏi cửa hàng, khuôn mặt của họ điều tràn đầy sự hài lòng.
Cứ thế cho đến 4h chiều, ngồi trong cửa tiệm đồ chơi, Nam thở phào nhẹ nhõm.
“Phù, hôm nay khách hàng nhiều quá, bây giờ còn không có thời gian nghỉ tay, để xem mấy giờ rồi.”
“Vậy mà đã hơn 4h chiều, cũng đến lúc phải dọn dẹp cửa hàng.”
Khuôn mặt tràn đầy mồ hôi, Nam nhìn chằm vào đồng hồ treo ở vách tường phía sau, trong thấy kim đồng hồ chỉ đúng 4h chiều, cậu đứng dậy bắt đầu dọn dẹp cửa hàng.
Tất cả vật phẩm treo ở phía ngoài cửa hàng điều được hắn từng kiện lấy xuống cắt vòng trong một căn phòng bên trong cửa tiệm.
Về phận mô hình đồ chơi các thứ thì được sắp xếp vào một căn phòng kế bên.
Cửa tiệm này có ba phòng kho, hai phòng kho đầu tiên dùng để chứa đựng các thùng linh kiện sản phẩm được đóng gọn gàng vào từng thùng giấy.
Mỗi thùng giấy điều được ghi tên từng loại sản phẩm phía ngoài, khi cần tìm một thứ gì đó, điều không mất quá nhiều thời gian tìm kiếm từng thứ.