Dệt Mộng

Chương 2




Ta vốn là một tiểu yêu sống sinh ra ở vùng núi tuyết, nơi cao nhất trần gian và cũng là nơi gần với Thiên Giới nhất. Nơi đó vô cùng lạnh lẽo đến nỗi không có một sinh vật nào ngoài hoa tuyết có thể sống. Ta rất muốn rời khỏi nơi hoang vắng đó những đáng tiếc núi tuyết dốc đứng không khác nào một vực thẳm trong khi ta chỉ là một tiểu yêu yếu ớt, ta không có cách nào có thể xuống núi.

Khi còn là một bông hoa tuyết, ta hấp thụ linh lực của một hòn đá để tu luyện thành hình người. Ta cứ như vậy cùng hòn đá bầu bạn ngày qua ngày, không biết rằng thời gian trôi qua bao lâu cho đến hòn đá mà ngày thường ta vẫn hút linh lực đột nhiên xuất hiện vết nứt.

Trong lòng ta không khỏi cảm thấy mong chờ, một hòn đá có linh lực chắc chắn không phải là một hòn đá tầm thường. Rất có thể một tiểu yêu sẽ nứt ra từ hòn đá và làm bạn đồng hành của ta.

Ta chờ rất lâu, kết quả không chờ được một tiểu yêu mà lạ chờ được một Ma Vương.

Nếu có ai đó hỏi ta có bất ngờ không? Câu trả lời chắc chắn là có. Ta không chỉ bất ngờ bình thường mà là bất ngờ đến mức kinh sợ.

Giây phút hòn đá nứt ra làm đôi, một làn khói đen xuất hiện. Cả bầu trời tối sầm lại, những tia chớp xẹt ngang bầu trời là nguồn sáng duy nhất để tôi thấy điều gì đang xảy ra.

Làn khói đen đó dần kết hợp lại thành hình một người đàn ông to lớn mặc một chiếc áo choàng kết bằng vảy rồng đen, Ánh mắt hắn ta vô cùng dữ tợn với những tia lửa đang bùng cháy.

Ta sợ hãi thu mình vào một góc. Quái vật đó tiến tới gần ta, xung quanh hắn là những làn khói đen khiến ta như muốn ngạt thở.

“Tiểu yêu hỗn láo, gặp ta sao không quỳ?” Đó là lời đầu tiên Ma Vương nói với ta.

“Ngài?” Tôi lắp bắp nói không rõ lời. “Ngài... là...?”

Mỗi năm ta chỉ gặp gỡ một vài loài chim đi ngang núi tuyết nên hoàn toàn không biết sinh vật trước mắt ta là gì. Vẻ bề ngoài của hắn thật sự vô cùng đáng sợ, hiển nhiên không phải là một người tầm thường.

“Ta là Ma Vương.” Hắn dõng dạc nói.

Ta hoàn toàn không biết Ma Vương là ai nhưng vì ta chỉ là một tiểu yêu nhát gan nên theo phản xạ quỳ xuống, đầu cúi thật thấp không dám nhìn vào hắn.

Có một con chim công từng nói với ta rằng thế giới ngoài núi tuyết rất đáng sợ. Ở thế giới bên ngoài, những tiểu yêu nhỏ bé như ta là đối tượng bị những yêu quái săn lùng, họ dùng ta làm thức ăn để sống, giống như cách ta hút linh lực của hòn đá này để sống vậy.

Nghĩ đến đây ta bắt đầu cảm thấy run sợ. Ta hút nhiều linh lực từ hòn đá như vậy trong khi hắn nở ra từ hòn đá, tức là ta đã hút linh lực của hắn. Liệu hắn có vì vậy mà tìm ta báo thù không?

Ta chỉ là một tiểu hoa yêu nhát gan, ta không muốn chết!

“Đại nhân... xin... đừng... ăn ta!” Ta lắp bắp.

Hắn làm phép khiến những đám mây đen kết thành một cánh tay dài, cánh tay vươn đến trước mặt ta, dùng lực ép ta ngẩng đầu lên.



Ta hé mắt nhìn Ma Vương đáng sợ trước mặt, sau đó ngay lập tức nhắm chặt mắt lại. Ta không muốn nhìn thấy cảnh tượng hắn nhe nanh và đưa móng vuốt về phía mình.

“Xin đại nhân... xin đại nhân hãy tha cho ta... ta không cố ý hút linh lực của ngài đâu.” Ta một lần nữa cúi đầu thật thấp, đầu ta chạm vào nền đá phát ra tiếng động đủ để cả ta và Ma Vương nghe thấy.

Đau, rất đau nhưng ta không dám kêu.

Ta đúng là một tiểu hoa yêu ngu ngốc, chưa đánh đã tự thừa nhận. Nếu ta không nói ra thì chưa chắc hắn đã biết rằng ta hút linh lực của hắn để sống, giờ hắn đã biết rồi, không biết hắn có ăn ta để lấy lại toàn bộ linh lực đó không?

Cũng may là hắn không chú ý đến chuyện đó.

“Mau ngẩng đầu lên!” Hắn ra lệnh.

Ta dè dặt làm theo.

“Mở mắt ra, nhìn ta!” Hắn tiếp tục ra lệnh.

Ta từ từ hé mắt. Khi không thấy hình ảnh đáng sợ nào ta mới dám tiếp tục mở mắt to ra.

Hắn vẫn mặc chiếc áo choàng màu đen có gắn vảy rồng nhưng người hắn đã biến nhỏ lại về hình dáng của người bình thường, cánh tay to lớn vừa ép ta ngẩng đầu lên đã biến mất, những đám mây cũng từ từ tản ra, bầu trời không còn tăm tối nữa.

Giữa một vùng núi tuyết trắng không bị lẫn một màu sắc nào, Ma Vương trong bộ y phục đen xuất hiện thật nổi bật.

“Đại nhân, xin hãy tha cho ta!” Ta khẩn thiết cầu xin.

“Hãy gọi ta là bệ hạ!” Hắn nghiêm túc điều chỉnh lời nói của ta.

“Bệ hạ, xin hãy tha cho ta!” Ta một lần nữa cầu xin hắn.

“Ta đáng sợ đến vậy sao?” Hắn lạnh lùng nói.

Ta theo phản xạ gật đầu nhưng ngay sau đó lắc đầu thật mạnh.

“Bệ hạ, ngài không hề đáng sợ, ngài chỉ...?”

“Chỉ sao?” Hắn dò xét. Ánh mắt sắc lạnh vẫn luôn quan sát từng cử chỉ nhỏ của ta.

“Chỉ... chỉ... uy nghiêm thôi!” Ta đưa tay lên đỡ ngực, cảm thấy vô cùng may mắn vì ta đã nghĩ ra một từ quá tệ.



Vốn từ của ta thật sự rất ít, ít đến mức đáng thương. Trước mặt ta là Ma Vương, do đó vốn từ ít ỏi trở thành điểm yếu trí mạng của ta.

May mắn là dường như Ma Vương hài lòng về lời nói của ta.

“Nơi đây là đâu?” Hắn tiếp tục hỏi.

“Núi tuyết!” Ta thành thật trả lời và nhận tiện kể công. “Nơi đây quanh năm lạnh giá, ngoại trừ tuyết hoa thì không có một loài sinh vật nào có thể sống ở đây quá mười ngày. Tuy ta hấp thụ linh lực của ngài để sống nhưng mỗi ngày ta đều sưởi ấm cho ngài. Công lao đó không quá lớn nhưng thật sự thì ta đã giúp ngài không bị nơi băng tuyết này đóng băng.”

Thực ra sau này ta mới biết nơi này còn có một tên gọi khác, chính là Liên Sơn, nơi tu luyện của nữ thần Ngọc Liên, và ta cũng không phải sinh vật duy nhất có thế tồn tại ở nơi đây. Trước khi ta tuy luyện thành hình người, ở Liên Sơn từng có một bông hoa sen tuyệt đẹp, đáng tiếc nó đã héo mòn trước khi ta xuất hiện.

“Vậy thì người là ân nhân của ta?” Ma Vương liếc mắt nhìn ta.

“Có thể nói như vậy.” Ta nhỏ giọng tranh công lao.

“Nếu ngươi đã giúp ta thì ta không thể nào lấy oán báo ân được. Ta tạm tha cho cái mạng nhỏ của ngươi.”

Nói rồi hắn định biến thành làn khói đen bay đi, ta vội vã túm lấy vạt áo của hắn.

“Đừng để ta ở lại đây một mình.” Ta hấp tấp nói.

Dù ta sợ Ma Vương nhưng ta còn sợ sự cô đơn trên núi tuyết hơn.

“Ngươi muốn đi theo ta?” Giọng hắn đầy sự nghi hoặc.

“Đúng vậy, xin ngài hãy cho ta đi cùng.”

Ma vương ngẫm nghĩ trong giây lát rồi rất nhanh đã đưa ra quyết định.

“Được.” Hắn dừng lại một chút rồi tiếp tục nói. “Nhưng một khi ngươi đã đi theo ta thì ngươi không thể đổi ý.”

“Ta sẽ không hối hận.” Ta vội vàng nói.

Ta không biết sau này ta có hối hận hay không nhưng nếu như ta không nói như vậy thì có lẽ hắn sẽ không đưa ta đi theo.

Đó là quyết định đầu tiên trong của ta, cũng là quyết định thay đổi cả cuộc đời ta.