Dệt Mộng

Chương 1




Thiên Cung được bao bọc bởi những áng mây huyền ảo, ẩn dưới những áng mây là những bông hoa rực rỡ sắc màu. Đối với một tiểu yêu sống gần cả cuộc đời ở vùng núi quanh năm bao bọc bởi băng tuyết giá rét và ma khí như ta hoàn toàn không có cơ hội nhìn thấy nhiều loài hoa như vậy. Ta không khỏi phấn khích.

Loài hoa mà ta được nhìn thấy nhiều nhất là tuyết hoa, cũng chính là chân thân của ta. Tuyết hoa có vẻ ngoài cứng cáp, lại chỉ có một màu trắng tinh, tuy chúng rất thuần khiết nhưng lại không có một chút nổi bật giữa cả một vùng tuyết trắng.

Tất nhiên không phải lúc nào thì nổi bật cũng là một điều tốt. Đối với một tiểu yêu sống ở vùng núi hoang vắng khó khăn lắm mới tu luyện tới cảnh giới thấp nhất của thần tiên như ta mà nói thì bị người khác chú ý không phải điều tốt lành gì cả. Ta không cảm thấy tự ti về xuất thân của mình, ngược lại còn rất tự hào bời vì ta là một trong số ít sinh vật có thể sinh sống tại vùng núi tuyết bị ám ma khí.

Tuy nhiên để tránh phiền phức thì ta không thể để người khác biết về thân thế của mình.

Trái ngược với khung cảnh thơ mộng và có chút huyền ảo khiến ta vô cùng yêu thích, những lời nói của vị tiên kia thật sự vô cùng khó nghe.

“Hơn một triệu năm trước, Thiên Ma đại chiến, Ma Vương hoành hành ngang ngược, coi mạng người như cỏ giác, gây ra bao tội ác, cuối cùng bị nữ thần cao quý nhất trên thiên cung - Ngọc Liên thượng thần đánh bại và bị phong ấn ở Liên Sơn.” Vị tiên mặc váy hồng vừa cầm một quyển sách vừa nói, thi thoảng bà ấy sẽ liếc xuống quyển sách để chắc chắn rằng những lời bà ấy nói đúng với những gì trong sách ghi.

Bà ấy là Tiên Lễ Nghi, người dạy những lễ nghi, quy tắc và những kiến thức cần thiết cho những tiểu tiên mới được lên thiên cung.

Ta dám chắc bà ấy không hoàn toàn thuộc những gì ghi trong sách. Tuy nhiên từ thái độ dõng dạc của bà ấy thì không ít người lầm tưởng rằng bà ấy đã chứng kiến trận chiến năm xưa.

“Chúng ta không thể vì những gì ghi trong sách mà khẳng định rằng Ma Vương là kẻ xấu. Chúng ta đều chưa từng gặp Ma Vương, chưa từng chứng kiến anh ta giết người.” Một giọng nói trong trẻo vang lên trong cung điện rộng lớn.

Tất cả ánh nhìn đổ về người vừa lên tiếng, người mà họ nhìn không ai khác chính là ta, tiểu tiên đứng ở nơi xa nhất, cũng là tiểu tiên có địa vị thấp nhất so với những thần tiên mới tới.

Ánh mắt của họ mang theo sự ngạc nhiên kèm thương cảm, họ như muốn dùng ánh mắt nói với ta rằng sao người ngu ngốc như vậy.

Ta cũng nhận bản thân đã lỡ lời, nhưng lời một khi đã nói ra thì không thể nào thu lại được.



“Tiểu tiên thiếu hiểu biết từ đâu tới, mau bước ra khỏi hàng.” Ánh mắt sắc lạnh của Tiên Lễ Nghi lướt qua tất cả tiểu tiên trong điện và dừng lại ở ta.

Ta thở dài một hơi rồi chậm rãi bước ra khỏi hàng. Lần này ta đã gây họa, thậm chí là họa lớn rồi.

“Mau bẩm rõ thân phận.” Tiên Lễ Nghi ra lệnh.

“Ta là Như Tuyết.” Ta cắn môi. Tên của ta là Tuyết Yêu, nhưng cái tên này không nên xuất hiện ở Thiên Cung.

“Lần đầu tiên ta thấy một tiểu yêu vừa ngu ngốc vừa ngông cuồng như vậy. Nếu Ma Vương không phải là người xấu, chẳng nhẽ hắn ta lại là vị thần tạo phước cho tam giới sao?” Tiên Lễ Nghi cười lớn, những người khác cũng hùa theo bà ấy cười ta.

Ta lặng lẽ cúi đầu, ta không thể nào cho họ biết rằng ta thật sự đã gặp Ma Vương, càng không thể nói với họ là Ma Vương có ơn với ta. Ta tu luyện thành tiên để có thể lên thiên đình cũng vì muốn báo ơn chàng.

Ta thật sự rất không vui nhìn thấy mọi người hùa nhau nói xấu ngài ấy nhưng chỉ đáng tiếc ta chỉ là tiểu tiên có địa vị thấp nhất. Một ngày nào đó nếu ta trở thành vị thần có địa vị cao nhất trên Thiên Giới thì ta nhất định sẽ khiến những người nói xấu Ma Vương phải chịu trừng phạt.

Có điều so với việc ta tu luyện thành vị thần cao quý nhất trên trời thì việc Ma Vương đánh bại các vị thần trên trời để thống nhất Tam Giới còn dễ dàng hơn. Ta tốt nhất chỉ nên an phận là một tiểu yêu theo sau hầu hạ chàng ấy thôi.

“Nể tình ngươi là tiểu tiên mới lên Thiên Cung vẫn chưa hiểu hết mọi quy tắc, lần này ta sẽ không phạt nặng, chỉ phạt ngươi chép lại quyển sách này mười lần.” Tiên Lễ Nghi chỉ vào cuốn sách trên tay bà ấy, một quyển sách ghi tội ác của Ma Vương và chiến công của các vị thần trong cuộc chiến chống lại chàng.

Nói rồi bà ấy hất tay áo, ra hiệu cho ta trở về hàng của mình, đồng thời cũng ra hiệu cho các tiểu tiên khác không tiếp tục bàn tán về chuyện này nữa.

Cả Ma Giới không ai dám bắt nạt ta vậy mà ngày đầu tiên tới Thiên Giới, ta đã phải chịu phạt. Thiên Giới đúng thật không phải nơi tốt lành gì cả!

Ta thở dài quay về hàng. Tuy ta không bị phạt nặng nhưng phải chép lại lỗi lầm của Ma Vương mười lần, ta thật sự không làm được. Lần này ta bắt buộc phải tìm tới cứu binh.