Đến Từ Hộp

Chương 3: Những xúc tu dính nhớp màu xanh mấp máy liên hồi




Chỉ là trốn thoát khỏi trường học này, chứ không phải thoát khỏi "thế giới bên trong".

"Sau đó thì sao" La Dạng hỏi nó, "Lấy được chiếc Hộp khác nữa, thoát ra khỏi trường học này, rồi tao nên đi đến đâu?"

"Đến lúc đó cậu sẽ biết." Vịt mũ vàng vẫn miệng kín như bưng.

"Vậy đổi cách nói khác, Máy bán hàng kế tiếp nằm ở đâu?"

"Phải tự đi tìm à nha."

"Cũng trong Tòa dạy học này đúng không?"

"Cậu không cần cố gắng nữa đâu, mấy mánh khóe này giở trước mặt ta cũng vô dụng."

La Dạng biết không thể cạy miệng con vịt này, thở dài: "Vậy có thể nói cho tao thứ trong mấy chiếc Hộp khác có thể là gì không, vật tư? Hay Bản đồ thoát hiểm? Hay mấy sinh vật lạ kỳ quái gở như mày..." Cậu kịp thời dừng lại, chân thành mỉm cười với nó: "Qúy ông lịch lãm mê người?"

"Thật khiến người ta cảm động, cuối cùng cậu cũng thấu hiểu được lòng ta." Vịt Mũ Vàng thấy rất hài lòng, vui vẻ tháo chiếc mũ vàng đặt trước ngực nho nhã thi lễ với La Dạng: "Nhưng mà thật đáng tiếc, một quý ông như tôi cũng tựa như là ngọc lửa thánh trên đỉnh núi Olympus, hào quang vạn trượng, trân qúy hiếm có như vậy, nên là độc nhất vô nhị, ấy ấy đừng thất vọng quá sớm, đừng có lộ biểu cảm thất vọng này trước mặt các 'tiên sinh', 'quý cô' hay mấy 'đứa nhỏ' khác, bọn họ sẽ đau lòng đấy."

Vậy nên những "sinh vật" trong mấy cái Hộp khác mang những giới tính, tuổi tác khác nhau, không giới hạn.

"Mày có thể cung cấp cho tao thức ăn hay nước uống gì không?" Cuối cùng La Dạng vẫn lựa chọn thiết thực một chút, dù sao cũng chả biết phải ở cái chỗ này bao lâu, mà trong túi huấn luyện cậu mang theo chỉ có vỏn vẹn 1 chai nước suối, 2 thanh protein, không đủ lấp bụng.

Vịt Mũ Vàng tiếp tục lắc đầu: "Ta chỉ cung cấp cho cậu các thông tin cần thiết, cậu muốn có vật tư thì phải tìm những người khác trong những Hộp khác để đưa ra yêu cầu."

".... Mày có cung cấp thông tin nhiều nhặn gì đâu." Cậu lời ngay nói thật lên án cái con vịt lừa đảo này.

Vịt mũ vàng trề ra vẻ mặt "Cậu nghĩ như vậy thì ta cũng không còn cách nào khác", nó nói: "Tóm lại là nhiệm vụ của ta đã xong, giờ ta sẽ quay về với mái ấm thân yêu của ta..."

"Sao mày cứ vội trở về thế" La Dạng nhớ đến Quy tắc ghi trên Máy bán hàng: "Thời hạn chẳng phải tới 24 giờ hay sao?"

"Chếc tiệc! Lại nữa rồi." Vịt mũ vàng lại thở dài một hơi: "Tại sao người nào đến đây cũng muốn ta giải thích quài giải thích mãi, chắc là phải dán thêm một tờ hướng dẫn sử dụng trên máy nữa..."

"Không phải là chúng ta sẽ ở cạnh cậu đủ 24 giờ đâu, mà là chúng ta sẽ "tồn tại" đúng 24 giờ, ngọai trừ thức ăn và thông tin được ghi nhớ. Ăn vô thì sẽ nằm trong dạ dày y nguyên, thông tin ghi trong tâm trí cũng không biến mất, còn mấy thứ khác ý hả —--- nếu không có chuyện hi hữu nào xảy ra thì sau 24 giờ sẽ tự động biến mất."

Vịt Mũ Vàng nói xong một tràng dài thì ngẩng đầu vịt cao quý của nó lên: "Giải thích vậy đủ hiểu chưa?"

La Dạng cảm ơn nó: "Hiểu, rất hiểu."

Vịt Mũ Vàng: "Giờ ta quay lại Hộp được chưa?"

"Tuy rất muốn giữ mày lại nhưng tao chắc chắn cũng không moi thêm được thông tin gì cả, đúng chứ?" La Dạng không rối rắm quá lâu mà dứt khoát buông tha cho ngài Vịt.

Vịt Mũ Vàng lấy làm bất ngờ: "Cậu là người đầu tiên dễ dàng buông tha ta như vậy, mấy người kia toàn là trói cánh ta, buộc chân vịt của ta, rồi còn phá cái Hộp của ta, thậm chí có người còn âm mưu biến ta thành vịt quay để hăm dọa ta, thật là lố bịch quá mà."

La Dạng: "..."

"Cậu trai, ta thích cậu rồi đó." Tiếng vịt đực của nó từ từ hạ xuống, khôi phục bộ dáng mà tự nó cho là 'đoan trang', 'nhã nhặn': "Cho nên ta cho cậu thêm một ít phần quà bổ sung."

La Dạng: "Quà bonus à?"

Vịt Mũ Vàng: "Cậu biết sao ta được mệnh danh là Ngọn lửa thiêng trên đỉnh Olympus chứ?"

La Dạng: "Cái đó do mày tự xưng mà."

Vịt Mũ Vàng: "Bởi vì ta không giống những cái Hộp kia, ta là người đứng trên đỉnh Kim tự tháp, là người bước ra từ cái Hộp đầu tiên mà mỗi một người mới đến nơi đây đều sẽ được diện kiến."

La Dạng: "Phạm vi khu vực của hai chữ "nơi đây" là?"

Vịt Mũ Vàng: "Điều đó không quan trọng."

Được rồi, chắc hẳn phạm vi này cũng không được rộng cho lắm.

"Vậy ra là sau khi cái con Con công xanh... à không bạn học nằm trên bục giảng uống quá trớn kia tỉnh lại..." La Dạng giơ tay chỉ đại khái bên kia, "Rồi cậu ta lại ấn Hộp, thì mày lại đi ra?"

"Cậu trai đáng thương khóc nhè kia sao? Ồ không không, cậu ta ấn ra ta sớm hơn cậu nhiều."

Con công xanh đã nhấn Hộp sao?

"Hắn ta không có hỏi mười vạn câu hỏi vì sao như cậu đâu, ta nói gì cũng ngoan ngõan nghe, quả là một đứa nhóc hiểu chuyện."

Sỉn quắc cần câu thì hỏi được cái quần đùi gì.

"Mày chắc chắn rằng cậu ta "ngoan ngoãn lắng nghe" thì là nghe hiểu được hết không?" La Dạng tỏ vẻ hoài nghi nhân sinh.

"Ai biết được, đâu liên quan đến ta đâu." Vịt Mũ Vàng "lắc bay nồi"* một cách thành thạo, giây sau lại nhíu mày: "Chờ xíu, điều ta vốn định nói không phải cái này", mặt vịt ảo não: "Chếc tiệc, lúc này ta định nói gì?"

*đại khái không nhận cái nồi này đâu nha.

"Mày nói mày khác với mấy cái Hộp khác, là thủ lĩnh, là đỉnh Kim tự tháp." La Dạng phải ra tay giúp nó chấn chỉnh lại trí nhớ.

"Đúng đúng đúng." Vịt Mũ Vàng thở phào nhẹ nhõm, nó trịnh trọng nhìn về phía La Dạng: "Cho nên ta có thêm một đặc quyền ấn Hộp, giờ đây ta ban cho cậu!"

Hạnh phúc đến quá đột ngột, La Dạng giật mình vài giây mới hồi phần: "Cho nên tao có thể ấn lần thứ hai ngay tại cái máy này mà không cần chờ nó biến mất rồi xuất hiện lại?"

"Đúng vậy, bé con của ta." Vịt Mũ Vàng nói với ánh mắt chờ mong.

La Dạng: "Vậy nên tao phải cảm ơn mày à?"

Vịt Mũ Vàng đẩy mũ: "Chỉ cảm ơn thế thôi sao?"

Một vịt một người trừng mắt tóe ra lửa.

La Dạng phúc chí tâm linh: "Hoàng tiên sinh ~."

Vịt Mũ Vàng: "Ừm, hừm."

La Dạng: "Ngài là thánh hỏa, là hào quang vạn trượng Olympus, là con vịt lịch lãm bắt mắt nhất trong muôn vàn chúng vịt."

Vịt Mũ Vàng hài lòng: "Để ta đoán xem, cậu chuyên văn đúng không."

La Dạng cười tươi roi rói: "Tao học IT."

Bỗng một trận gió lốc tràn vào phòng mang theo hơi sương ẩm ướt của đêm tối, xốc lên rèm che cửa sổ khiến nó phần phật lên cứ như được rót vào linh hồn của một loại tà ma nào đó, tiếng cửa thủy tinh vang lên rắc rắc cứ như sinh mệnh tà ác kia đang phát động công kích hung tợn.

Giữa tiếng gió cuồng phong không ngừng tràn vào, La Dạng thấy rõ ràng sắc mặt Vịt Mũ Vàng đã thay đổi 180 độ.

Từ lúc xuất hiện đến giờ con vịt này vẫn luôn thong dong bình tĩnh, nhưng giờ nó như không thể tin nổi mà nhìn chằm chằm về hướng cửa phòng học, cứ như một giây sau thứ ùa vào không còn là gió nữa mà là thứ gì đó đáng sợ gấp bội phần: "Sao có thể, sao có thể xuất hiện ở đây..."

La Dạng nghe câu nói không đầu không đuôi này mà chả hiểu mô tê gì, nhưng có thể nghe ra được thái độ sợ hãi muôn vàn trong lời đối phương.

Gió đêm gào thét càng thêm điên cuồng, ngay cả trần nhà cũng bắt đầu rung rung, miếng vải che đèn trần cũng bị xốc lên hơn phân nửa khiến ánh đèn lay động chớp tắt không ngừng.

Vịt Mũ Vàng bị gió thổi bay ngã ra đất, trong luồng gió mạnh mẽ nó gian nan vỗ cánh ngồi dậy.

"Ai xuất hiện thế..." La Dạng lớn tiếng la lên.

Câu trả lời cậu nhận được chỉ có cái mông vịt trắng như tuyết chổng lên trên đất: "Tạm biệt người bạn thân yêu của tôi..."

"Xoạch" một tiếng.

Tiếng Vịt Mũ Vàng biến mất cùng chiếc Hộp, tốc độ của nó nhanh đến mức còn không kịp đóng nắp hộp.

Máy bán hàng cũng theo đó biến mất tăm.

... Bảo cho cậu ấn thêm một lần nữa mà!

Gió thổi không có xu hướng chậm đi, giờ đến mở mắt cậu cũng không làm nổi, cậu đi về phía cái bàn gần nhất rồi vịn mép gắng ổn định cơ thể, thế nhưng lúc này đầu óc lại tỉnh táo một cách kì lạ.

Có gì đó đang đến.

Là một sinh vật kinh khủng đến mức Vịt Mũ Vàng cũng phát hoảng mà chạy trốn.

La Dạng không biết đó là gì, cậu chưa gặp mà đã run lẩy bẩy trước rồi.

Bỗng dưng cậu nhớ đến 2 người bạn học khi nãy, cái dáng vẻ lẩm bẩm lung tung rồi lại thét chói tai kháng cự kia, rõ ràng là đã bị hù dọa bởi thứ gì đó đến mức phát điên, liệu có phải... có liên quan đến thứ đang đến gần đây hay không?

"Rẹt—-"

Tấm rèm cửa mỏng tang cuối cùng cũng bị luồng gió quất tới tấp xé ra làm hai, tiếng động khén cậu nghe như tiếng linh hồn vỡ vụn.

Chợt, tiếng gió ngừng.

Nửa tấm rèm còn lại bất thình lình ngừng bay phấp phới, nó lặng lẽ rơi xuống đất, tựa như "trải thảm đỏ" mời khách quý bước vào đây.

Không khí yên tĩnh đến hãi hùng.

Cậu trai say rượu nằm trên bục không biết tự lúc nào cũng đã nằm yên bất động, nghe nhịp thở đều đặn là biết đang đánh một giấc ngon lành.

Quả thật có đôi khi "rượu" cũng là một vũ khí bảo vệ mà.

La Dạng không muốn đứng đây chờ chết, nhưng giờ mà chạy lung tung ra ngoài thì còn chết nhanh hơn, cậu quyết đoán đóng sầm hai cánh cửa trước sau của phòng học lại, vặn khóa chống trộm, rồi lại kê thêm mấy cài bàn, dù biết chắc tụi nó chẳng chịu nổi vài kích đâu nhưng trong nhất thời cậu chẳng nghĩ nổi cách nào tốt hơn

Cậu nhanh nhẹn làm xong rồi chạy đi kiểm tra các cửa sổ.

Vì phòng học này gần hành lang nên các cửa sổ đều hướng về phía bên kia tòa dạy học, tuy rằng có thể mạn phép "phỏng đoán" từ việc có ánh nhìn chằm chằm từ hướng cửa ra vào là sinh vật kia sẽ đi vào hành lang, nhưng ngộ nhỡ nó lại đổi ý vượt nóc băng tường, trèo cửa sổ bước vào thì sao.

Thế nhưng bất ngờ rằng cửa sổ trông rất chắc chắn, so với loại cửa chống trộm khi dùng sức kéo sẽ chấn động thì cái cửa này dù kéo giật cách mấy cũng không si nhê, cứ như được hàn chết cứng vào trong, La Dạng thử vài lần thấy không thể mở ra, cậu nghĩ có lấy bùa cứng như đá.

La Dạng quyết định tin vào trực giác của mình, đặt thêm nhiều tầng "phòng ngự" vào cửa trước và cửa sau, loáng cái bàn ghế trong phòng đã trống hơn nửa, một nửa kia đã được cậu chất thành hai ngọn "núi" đè lên hai cánh cửa.

Trời bên ngoài đã sập tối, sân trường về đêm cùng mấy cánh cửa trông cứ như những "con mắt" rợn người, chăm chú nhìn vào nhất cử nhất động của La Dạng.

Ngay khi cậu định tiếp tục dịch chuyển bàn ghế thì tiếng đập cửa vang lên.

"Rầm rầm rầm."

Không có gió nổi lên, cũng không có tiếng la thét nào, chỉ có tiếng động va chạm kịch liệt giữa không gian hành lang yên ắng.

"Rầm rầm rầm."

Cả cửa trước và cửa sau đều bị đập!!!

Chẳng lẽ thứ đến đây không chỉ có một?

Lông tơ La Dạng dựng đứng lên hết, cậu nín thở không dám phát ra bất kỳ tiếng động nào, bàn ghế đang cầm cũng nhẹ nhàng đặt xuống, giờ mà có thêm một cái bàn nào cũng không còn ý nghĩa gì nữa, thậm chí còn vang lên âm thanh khiến "thứ ngoài kia" chú ý.

Tiếng đập cửa kéo dài khoảng vài phút, nhưng đối với La Dạng như ngàn năm đã trôi qua.

Cuối cùng tiếng đập cửa cùng dần dần yếu đi, hai "người" đập cửa cũng lần lượt đi mất.

La Dạng nghe tiếng động dần dần biến mất, tiếng động này tuyệt đối không phải tiếng "bước chân" của con người, mà nghe như tiếng "kéo lê" khó thể miêu tả, tựa như một cái đống thịt rất nặng đang vụng về ma sát trên mặt đất, hoặc như một loại động vật thân mềm khổng lồ đang chậm chạp nhúc nhích.

Tiếng gõ cửa nối tiếp theo sau lại vang lên ba lần, La Dạng không có đồng hồ, chỉ có thể nhẩm tính đại khái mỗi lần cách nhau 2 đến 3 tiếng.

"Thứ" kia có ít nhất 2 "người", mỗi lần đều lần lượt đập cửa trước và cửa sau, sau khi đập nhưng không có phản hồi đều rời đi.

Nhưng sau lần thứ 2 đập cửa không có phản hồi, "thứ" kai lại không đi mất mà lại vang lên tiếng đập cửa inh ỏi trên hành lang.

Không phải 507, nhưng các lớp học khác cách nhau cũng chỉ một khoảng cách ngắn mà thôi!

La Dạng nhớ rõ ràng khi mình đi xem các bảng đen, đã đi khắp tầng 5 kiểm tra, tất cả các phòng học đều mở toang cửa ra vào.

Chẳng lẽ trong khoảng thời gian giữa 2 lần đập cửa, những người khác cũng đã bước lên đây, phát giác ra điều gì kì lạ nên cũng trốn trong phòng học giống mình?

Tựa như chứng minh cho suy đoán của cậu, xen lẫn trong tiếng đập cửa mạnh bạo là tiếng thét hoảng sợ chói tai, nhưng lại bij ngăn cách bởi một phòng học ở giữa nên nghe không rõ lắm mà cứ thấp thoáng mơ hồ.

Sau đó lại có thêm âm thanh gì đó, khá là lộn xộn, ước chừng khoảng hơn 10 phút sau mới yên tĩnh lại.

La Dạng không cách nào tưởng tượng được nơi đó đã xảy ra chuyện gì cho đến khi tiếng đập cửa phòng cậu đang trốn lại vang lên.

"Khách không mời" lần này dường như thiếu một "người", vì chỉ có cửa trước là bị gõ.

Nhưng tiếng gõ lần này lại điên cuồng hơn trước gấp mấy lần, tựa như nó đang cuồng nộ, sức mạnh kia khiến cho bàn ghế chắn ngang đổ sập xuống!

Hai cánh cửa kim loại dường như không chống đỡ nổi nữa, nó lõm xuống khiến cho La Dạng không còn để ý đến gì khác nữa mà bước nhanh lên đẩy bàn ghế chặn cửa, đè cả người lên cánh cửa đang chấn động mãnh liệt kia.

Khi tiếng đập cửa dừng lại, La Dạng mới thấy khe cửa trước mặt đã bị xé toang ra.

Cậu dựa vào mép bàn thở dốc kịch liệt, trong cái đêm kinh hoàng dường như mãi mãi cũng không kết thúc này, lần đầu tiên cậu có cơ hội nhìn ra bên ngoài.

Cậu không thấy "quái vật" như trong tưởng tượng của mình.

Cũng không thấy hành lang nào.

Bên ngoài khe cửa rộng nửa bàn tay, chỉ có vô số xúc tu uốn lượn màu xanh, những xúc tu này lộn xộn đan xen, chúng nó vặn vẹo kéo dài cứ như nối đến vô cùng vô tận. Gió đêm thấu xương lại nổi lên, mang theo tiếng gào thét bén nhọn, La Dạng cảm nhận được một nỗi sợ hãi không thể kiềm nén đang dần dần nuốt chửng cậu.

Từng xúc tu dính nhớp nhẵn nhụi kia là vật sống!!!

Bọn họ đang cố gắng xé nát đi lý trí của cậu, kéo cậu vào hắc ám vô tận, vào đầm lầy xanh lục âm u kia.

Không, không nên gọi là "họ".

Ở đây chỉ có "nó" mà thôi - cái thứ đập cửa ngoài kia.

Phút chốc tỉnh táo bất chợt này khiến da đầu La Dạng nổ tung -

Nó đang nhìn thẳng vào mắt cậu.

Editor có lời muốn nói:

Mn đoán xem bạn công chương mấy thì xuất hiện?