Nương theo khoảng cách ngày càng sát lại gần, dường như 1 loại công tắc nào đó đã được kích hoạt, ngay khi La Dạng đến trước máy bán hàng tự động kìa thì đột nhiên cả phòng học sáng bừng, lại có còn BGM mang giai điệu kì lạ vang lên.
"Ôi ~~ những cái hộp thật là đáng yêu ~~~ ôi ~~~ làm sao để có được chiếc hộp may mắn này đây ta ~~~"
Âm thanh phát ra từ cái máy này, sau đó nó như được kết nối nguồn điện vào mà bắt đầu lấp lóe năm màu từ hồng, xanh dương, xanh lá cây, tím... Ánh sáng chói mắt không ngừng thay đổi, phối hợp cùng với BGM tạo nên không khí rực rỡ ồn ào như Phòng karaoke hay Vũ trường
Ba chữ "HỘP MAY MẮN" hiện trên màn hình trên cùng của máy, cánh cửa trong suốt ngăn cách một loạt các Hộp xanh bên trong, kích thước và màu sắc đều giống y hệt nhau, vuông vức và mang màu xanh bí ẩn.
Chẳng lẽ đây chính là "Hộp" mà 2 bạn học vừa rồi đã nhắc tới?
La Dạng sắp sửa bị cái từ hộp này làm cho PTSD* luôn rồi, giờ đây nó đã thật sự xuất hiện trước mặt cậu cứ như vốn dĩ nó phải như thế, cậu có cảm giác trút được gánh nặng, cả người nhẹ nhõm chẳng cần phải lo lắng đề phòng hay suy nghĩ lung tung.
Bên phải của cánh cửa trong suốt có dán tờ hướng dẫn sử dụng chiếc máy bán hàng này.
Đặt tay lên nút tròn bên dưới.
Nhấn nút rồi chờ.
Lấy hộp rơi ra từ khe bên dưới, mở ra để xem điều bất ngờ (thời gian: 24 giờ)
Hộp chỉ thuộc quyền sở hữu của người nhấn nút, người khác không thể mở.
Mỗi lần Máy bán hàng này xuất hiện thì mỗi người chỉ được nhấn 1 lần, nếu muốn có nhiều hộp hơn xin vui lòng chờ đợi lần xuất hiện kế tiếp của Máy bán hàng, hoặc đi tìm những Máy bán hàng khác.
"Ôi ~~ những cái hộp thật là đáng yêu ~~~ ôi ~~~ làm sao để có được chiếc hộp may mắn này đây ta ~~~"
Nếu như ấn nút này xong, liệu mình có trở nên phát điên như 2 bạn học kia không nhỉ?
"Ôi ~~ những cái hộp thật là đáng yêu ~~~ ôi ~~~ làm sao để có được chiếc hộp may mắn này đây ta ~~~"
...
Cả một cái BGM cứ lặp đi lặp lại mỗi câu đó thôi à?!
La Dạng bị cái bài hát đơn điệu này tẩy não đến mức bực bội, cậu hít sâu một hơi, quyết định làm liều, điên thì có sao.
Cậu dứt khoát ấn một cái lên nút.
"Bịch—----"
Một cái Hộp rơi xuống.
La Dạng khom lưng đưa tay ra lấy chiếc hộp, cậu nhìn chiếc hộp màu xanh trên tay, cầm lên cũng khá nặng đấy, nhưng tỉ mỉ xem xét một hồi cũng không nhìn ra manh mối gì khác...
"Bóc!"
Cái hộp tự động mở ra.
Một con vịt đội mũ vàng nhỏ, mặc âu phục thắt nơ xuất hiện, nó nho nhã đi đi lại lại, giơ tay nhấc chân ra dáng quý ông, trong túi âu phục còn có chiếc khăn được gấp vuông vức.
La Dạng nhìn cái hộp rơi xuống đất rồi nhìn sang con vịt rõ ràng bự gấp mấy lần cái hộp... Làm sao nó chui vô được hay vậy????
"Ôi ~~ người bạn yêu dấu của ta, vừa nhìn đã biết cậu là newbie rồi, nhìn vẻ mặt sợ hãi của cậu kìa, ta chắc chắn một điều rằng cậu đang suy nghĩ trong đầu là a chết tiệt, thế giới này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.."
Con vịt có thể nói tiếng người.
Đầu óc La Dạng hoàn toàn trống rỗng, cậu giữ nguyên tư thế giơ tay nên nâng hộp, thế giới quan hơn 20 năm bỗng chốc sụp đổ tan tành.
"Để tôi bình tĩnh lại một chút." Cậu nhắm mắt, cho tâm hồn mình thanh tịnh vài giây, rồi lại mở ra, tốt quá, trước mặt vẫn là con vịt cử chỉ đoan trang biết nói tiếng người kia.
"Bình tĩnh à? No no người anh em, theo ta thấy thì không cần đâu." Vịt tiến lên phía trước bước, giơ cái cánh lên cởi chiếc mũ vàng đặt trước ngực chào hỏi, rồi lại đội lên: "Cậu đã là người bình tĩnh nhất trong số tất cả người mới mà ta đã gặp, cậu làm ta vui quá cậu trai trẻ."
Thật khó để vui khi được một con vịt khen trong tình cảnh kinh dị như vậy.
La Dạng thích nhất là chơi bóng rổ, thứ hai là thích chơi game, cho nên tất cả mọi thứ diễn ra bây giờ với cậu cực kỳ giống như màn mở đầu của một tựa game kinh dị, mà cậu là 1 người chơi hết sức xúi quẩy: "Cho nên mày sẽ giải thích với tao về tất cả mọi chuyện này đúng không, mày là NPC ở đây?"
Vịt quý ông đội mũ vàng dường như cảm thấy mình đang bị sỉ nhục, chất giọng vịt đực của nó ré lên: "NPC? Trời ơi nghe xem cậu đang nói cái gì kìa! Cậu làm ta tổn thương quá, cậu chính là người khiến cho ta thoát khỏi cái máy đó, bây giờ chúng ta đi trên cùng một chiến tuyến, là huynh đệ, là 2 trái tim sửi ấm cho nhau giữa chốn địa ngục này, cậu thế mà lại xem tôi như đoạn mã code điện tử à?"
La Dạng: ".."
Ngài Vịt mũ vàng lại lắc đầu, khẽ thở dài: "Cậu mới đến nhưng khống chế cảm xúc rất tốt, khả năng điều tiết tâm trạng cũng không tệ nên không cần người bạn đồng hành là ta đây, cho rằng trách nhiệm của ta là giải thích quy tắc cho cậu, ấy mà một chút tôn trọng với ta cũng không có, cậu không xem ta là bạn bè mà thậm chí cũng không muốn gọi ta một tiếng Hoàng tiên sinh nữa chứ."
La Dạng thật sự nhịn không nổi nữa: "Mày nói đi mày cày "Bố Già" mấy lần rồi?"
*tên 1 bộ phim nổi tiếng
"Trời ơi vậy mà bị cậu nhận ra rồi!" Ngài Vịt vừa mừng vừa sợ: "Cậu xem phim này chưa?"
"Khóa học tự chọn hot nhất của trường Đại học - Đánh giá phim kinh điển."
"Cậu xem ta có khí chất tựa như Marlon Brando hay không?"
"Cũng có..." Từ từ, điện ảnh thì liên quan qq gì ở đây! La Dạng hít sâu một hơi, khom người ghé sát mặt vào vịt, trong ánh mắt đầy tia sáng bức người, tràn đầy khát khao: "Tao chỉ muốn biết nơi đây là đâu, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, mày có thể giải đáp cho tao hay không hả —- Hoàng tiên sinh?"
Tiếng kêu đầy tôn kính đã được nghe, trên đỉnh đầu vịt đột nhiên phát sáng một vùng, phía trên ghi rõ ràng từng chữ một:
Họ tên: Vịt mũ vàng
Giới tính: Tiên sinh
Cấp bậc: 1
Châm ngôn: Thanh lịch không bao giờ là lỗi thời.
"Hoàng tiên sinh, trên đầu của mày có cái gì đó kìa..."
"Ài, đừng la lớn, đây là thuyết minh thông tin mà mỗi cái hộp đều có." Vịt mũ vàng hắng giọng nói, nó thu lại khí thế của cha đỡ đầu, đứng đắn ngồi dậy: "Được rồi bạn tốt của ta, thời gian quý báu, chúng ta đi thẳng vào vấn đề chính đi —-----"
"Có thể thấy rõ một điều rằng nơi đây chẳng phải thế giới cậu sống lúc trước nữa, mặc dù ta cũng không thích việc phải phân loại nơi đây nhưng để tiện thì chúng ta tạm gọi thế giới cậu sống là "thế giới thực" còn đây là "thế giới bên trong"..."
"Ở nơi này cậu có thể sẽ gặp những thứ y hệt như ngoài thế giới thực, cũng sẽ gặp được những thứ xa lạ khiến người sợ hãi, nơi đây không có vật tư để sinh tồn, muốn sống chỉ có thể tìm hộp, càng nhiều càng tốt."
La Dạng nghe mà mê mang, nhưng cậu quyết định hỏi điều mà cậu muốn biết nhất: "Tại sao tôi lại bị kéo vào đây, làm sao để trở về?"
"Tại sao lại bị kéo vào đây à" Vịt mũ vàng xòe đôi cánh ra tựa như nhún vai ở con người, chậm rãi nói: "Nói theo phong cách lãng mạn một chút thì thế giới bên trong đã nghe thấy tiếng gọi của các cậu."
Chưa bao giờ mà bạn học La cảm thấy dị ứng với hai chữ "lãng mạn" như lúc này: "Đừng có lãng mạn nữa mà khoa học được không?"
"Được chứ." Vịt mũ vàng nhún vai, cơ thể múp míp của nó theo động tác mà rớt ra hai cọng lông vịt: "Suy nghĩ mãnh liệt cũng là 1 loại năng lượng, khi cảm xúc tích đủ đến một ngưỡng nào đó sẽ dẫn đến mất cân bằng năng lượng, bản thể năng lượng có thể bị các chiều không gian khác cắn nuốt."
"La Dạng: "Vậy ra là tao bị... nuốt chửng à?"
"Không phải cậu, mà là các cậu." Vịt mũ vàng phản bác: "Khi các cậu tụ lại một chỗ gần nhau sẽ sinh ra ý chí mãnh liệt, dẫn đến mất cân bằng năng lượng."
La Dạng nhớ đến bạn học nhảy lầu cùng 2 bạn học nam nữ gặp trong Tòa Dục Tú, cộng thêm cậu bạn say xỉn lúc này đang nằm trên bục, và chính bản thân cậu, có ít nhất 5 người: "Ý của mày là bọn tao tổ đội mà vào à?"
Vịt mũ vàng: "Ừ, cứ mỗi đợt đều như vậy."
La Dạng: "Mỗi đợt?"
Vịt mũ vàng: "Đợt trước là một đám người điên cuồng vui vẻ đến không kiềm chế được, đợt trước nữa là một đám người đang đánh nhau, lần trước nữa nữa thì..."
Thế giới bên trong ỷ vào việc không ai biết mà tùy ý làm càn đúng không?
Nhưng mà dù sao nói đi cũng phải nói lại, một nhóm người cứ thế bị "nuốt chửng" vào thế giới bên trong thì ở thế giới thực sẽ ra sao, được phán định là "mất tích không rõ lý do" à, nhưng xung quanh cậu lúc cậu biến mất cũng không có ai ở đó...
Tư duy quán tính bỗng chốc khựng lại, La Dạng nhớ đến thật ra đã từng có chuyện như vậy xảy ra rồi, có điều vì chuyện đó không liên quan đến cậu đến cậu đã quên mất rồi thôi.
Đó chính là chuyện xảy ra 2 tháng trước, 1 nam sinh Đại học S mất tích ngay trong trường, cảnh sát điều tra không ra kết quả nên nhà trường muốn phong tỏa tin tức này, song người nhà nạn nhân không đồng ý nên họ đã lan tin cho khắp nhóm cựu sinh viên và bạn bè của họ.
Suy từ đó ra thì đã có bao nhiêu tin tức bị phong tỏa thành công mà cậu không biết rồi?
"Vì sao lại chọn trường của bọn tao?" La Dạng thật sự nghĩ không ra, sinh viên Đại học S dù có nhiều đến đâu đi nữa cũng không thể lúc nào cũng gặp chuyện hi hữu như vậy, chẳng lẽ do phong thủy trường không tốt?
Vịt mũ vàng vẫn còn đang đếm nhẩm số người xui xẻo mà mình đã từng "tiếp đón", nó đã đếm tới nhóm thứ 12 rồi, tự nhiên nghe câu hỏi của La Dạng mới giật mình sửng sốt một lúc, lát sau mới hiểu được ý cậu mà vội lắc đầu: "Không phải, cơ hội để tiến vào thế giới bên trong là dựa vào "năng lượng", không phải "địa điểm", bất cứ nơi đâu cũng có thể kích phạt "cắn nuốt không gian", nếu tính địa điểm ở trường này thì chỉ có đám đánh nhau hôm trước với đám các cậu hôm nay thôi."
"Nhưng tao có sinh ra ý nghĩ mãnh liệt nào đâu." Lúc cậu tiến vào đây không hề đánh nhau, chẳng lẽ là do có ý định cứu người à? Vậy còn tên ma men đang nằm trên bục giảng chẳng hề có ý cứu người thì sao, không phải đã nói phải hội tụ nguồn năng lượng giống nhau thì mới có thể xảy ra hiện tượng mất cân bằng à?
"Sao lại không có." Vịt mũ vàng nhìn chằm chằm La Dạng, ánh mắt nó sắc bén như con dao mổ đang lia từng thớ thịt: "Các cậu không hề muốn sống, cho dù muốn trả giá bằng mạng sống cũng muốn thoát khỏi thế giới khiến các cậu đau khổ kia."
La Dạng: "..."
Vịt mũ vàng: "Có vấn đề gì không?"
La Dạng: "Có đó."
Vịt mũ vàng: "Đang lắng nghe đây."
La Dạng: "Tao thật sự chả hề muốn rời khỏi thế giới mà tao đang rất yêu đời."
Vịt mũ vàng: "?"
La Dạng: "Cho dù một chút chút chút cũng không muốn."
Tiếp theo La Dạng lại thật thà kể lại câu chuyện "gặp gỡ bạn nhảy lầu" kia.
Vịt mũ vàng nghe xong thì rơi vào trầm tư, nó giơ cánh khẽ gõ lên mỏ vịt của mình theo tiết tấu rõ ràng, cứ như một người nào đó đang tao nhã gõ từng nhịp ngón tay lên mặt bàn, mà cái bàn này còn phải là loại gỗ thượng hạng trăm năm.
"Nói thế thì nguyên nhân hẳn là do người nhảy lầu khi ấy..."
Không lâu sau vịt đã đưa ra được kết luận sự việc.
"Cảm xúc của hắn lúc đó quá lớn, ảnh hưởng đến trường năng lượng của cậu, chắc chắn đã bị "thế giới bên trong" tưởng nhầm rằng các cậu cùng một nhóm, nên tống hết vào luôn..."
Quý ông vịt nói xong thì vỗ cánh vài cái, cứ thế mà bay lên để cao ngang bằng với mặt La Dạng, vỗ vai cậu vài cái như an ủi rồi nói: "Tình huống như này thỉnh thoảng cũng xảy ra đó, cậu biết không khi xui rủi ập đến, chúng ta chỉ có thể như chiến binh ra trận, Be A Man!"
"..." La Dạng bây giờ không hề lo đến chuyện phải làm "đàn ông", cậu chỉ quan tâm đến việc nếu bây giờ vo con vịt này thành quả cầu xong ném nó ra ngoài phòng học thì được xem như đánh người hay ngược đãi động vật nhỏ.
"Hey, bạn thân yêu của ta." Vịt mũ vàng từ từ đáp đất trở lại: "Chiếu theo quy tắc, nếu cậu không còn gì để hỏi, ta sẽ quay về với cái hộp ấm áp an lành của riêng ta, nơi đây vừa trống rỗng vừa yên tĩnh, vừa lạnh lùng vừa đáng sợ, cứ như ngôi mộ vậy, ta không muốn ở đây cả đêm đâu."
"Mày chưa nói cho tao nghe việc tao nên trở về bằng cách nào." Thấy đối phương bắt đầu nhập vai "vịt làm thuê" đang muốn "tan tầm sớm", La Dạng vội nói tới trọng điểm.
Vịt mũ vàng ngửa đầu nhìn về phía La Dạng, khuôn mặt ngây thơ, ánh mắt đồng tình, giọng điệu tiếc nuối: "Bạn của tôi, chuyện trở về không cần phải nghĩ đến đâu, sống sót rồi tính sau."
"Vậy giờ tao phải làm gì đây?"
"Tìm được máy bán hàng tiếp theo, ấn ra hộp may mắn, là có thể thoát khỏi trường học này."