Đến Lúc Buông Tay

Chương 13





Trường mở mắt ra nhìn tôi bờ môi khẽ cong lên một nụ cười nửa miệng.
-Cô đúng là khiến cho tôi đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác.
Mặc kệ cho Trường muốn nói, muốn nghĩ gì cũng được, liêm sỉ bây giờ cũng ko còn quan trọng bằng tiền, bởi vì nếu ko có tiền thì Trà My sẽ chết mà tôi lại ko muốn điều đó xảy ra. Tôi nhìn Trường kiên nhẫn lặp lại câu nói vừa rồi của mình thêm một lần nữa.
-Tôi đang rất cần tiền, anh có thể ngủ với tôi được ko.
-Cần tiền thì bán thân, cô ko còn liêm sỉ nữa à.
-Ko. Liêm sỉ ko là gì đối với tôi cả.
Trường nghe tôi nói thì nhếch môi cười nhạt, ánh mắt anh ta nhìn tôi lộ rõ sự khinh bỉ nhưng tôi mặc kệ, Trường đứng bật dậy ko nói ko rằng đi về phía cầu thang, tôi cứ nghĩ là anh ta ko đồng ý và xem thường tôi nên mới ko nói gì mà bỏ lên phòng thế nhưng khi anh ta vừa đi được vài bước thì dừng lại quay đầu nhìn về phía tôi rồi nói.
-Ko phải cô nói muốn ngủ với tôi à.
-Đúng thế.
-Vậy sao vẫn còn đứng đấy, hay là cô muốn chúng ta làm luôn ở đây.
Nghe đến đây tôi đủ hiểu hàm ý của anh ta vội vàng đứng dậy lẽo đẽo đi theo Trường từ phía sau, vừa bước chân vào phòng ngủ của anh ta thì cảnh tượng đêm hôm ấy lại xuất hiện trong tâm trí tôi, vô thức tôi lùi về sau vài bước, Trường thấy thế thì lên tiếng.
-Sao. Đổi ý rồi à.
-Ko có.
-Vậy còn đứng đấy làm gì.
Nhấc từng bước chân nặng nhọc của mình tôi đi vào trong sợ ai đó nhìn thấy nên tôi vội khép lại cánh cửa, Trường nhìn tôi hất hàm bảo.
-Giá.
-Gì cơ.
-Tôi ko thích lặp lại câu nói của mình nhiều lần nên cô nghe cho rõ, giá của cô bao nhiêu.
Trường nhấn mạnh năm từ “giá của cô bao nhiêu ” khiến tôi cảm thấy mình chả khác nào một con cave rẻ tiền cả, tôi nghĩ với tình trạng hiện tại của Trà My thì phải cần một khoảng tiền rất lớn mới đủ để điều trị cho con bé, đằng nào tôi cũng bán thân thôi thì cứ đòi đại một con số to to một chút vậy.
-Hai tỷ như hôm trước được ko.
-Cô nghĩ bản thân mình đáng giá vậy sao..
Nghe thấy Trường sỉ nhục mình mà tôi ko làm gì được chỉ đứng im đấy nhìn anh ta dè dặt nói một cái giá khác.
-Nếu hai tỷ ko được thì hai trăm triệu được ko.
-Hai mươi triệu, được thì lên giường ko thì cửa ở đằng kia cô có thể ra về.
Hiện tại tiền đối với tôi tiền rất quan trọng, cho dù là hai mươi triệu thì vẫn còn tốt hơn là ko có đồng nào. Tôi nắm chặt hai tay mình lại, chặt đến mức các móng tay bấm sâu vào lòng bàn tay đau buốt, tôi nói.
-Được , hai mươi triệu thì hai mươi triệu.
-Vậy thì làm đi.
Dứt lời Trường ngồi xuống giường đưa mắt nhìn về phía tôi, tôi lấy hết can đảm chậm chạp đi lại gần chỗ anh ta sau đó chủ động ngồi xuống đùi Trường, đặt bàn tay đang run rẩy của mình lên ngực anh ta vụng về cởi bỏ từng chiếc áo.
Tôi đã cố gắng tỏ ra thuần thục lắm rồi nhưng ko hiểu sao tay chân cứ lóng ngóng mãi, có mỗi việc cởi quần áo của Trường ra thôi mà cũng phải mất một lúc mới xong, sau khi cởi bỏ lớp quần áo bên ngoài xong xuôi tôi đưa tay chạm nhẹ lên ngực anh ta vuốt ve nhưng Trường vẫn ngồi im ko hề nhúc nhích dường như tôi ko làm cho anh ta cảm thấy kích thích thì phải. Vuốt ve ngực Trường xong xuôi tôi ko biết mình nên làm gì tiếp theo nữa cứ ngồi ngây ra đó nhìn anh ta, Trường nhìn tôi nét mặt lộ rõ sự ko hài lòng, anh ko nói ko rằng lật người tôi nằm xuống giường rồi thô bạo đi vào bên trong cơ thể tôi một cách ko thương tiếc.
Cảm giác đau đớn như lần đầu tiên lại ùa về, tôi cắn chặt răng vào môi cố gắng chịu để cho Trường dày vò mãi cho đến khi anh ta thỏa mãn rồi tôi mới lồm cồm ngồi dậy nhanh tay nhặt lấy quần áo mặc vào người rồi nhìn Trường nói.
-Xong việc rồi, tiền của tôi đâu.
Trường khinh bỉ tôi ra mặt, anh ta ko thèm đáp mà đi đến chiếc tủ ở gần đó lấy ra một xấp tiền rồi ném về phía tôi.
-Tiền của cô đấy.
Nhìn những tờ tiền vương vãi dưới sàn tôi cảm thấy bản thân mình thật nhục nhã nhưng tôi hết cách rồi, tôi lặng lẽ ngồi xuống nhặt lại từng tờ tiền mà Trường vừa ném cho mình đếm đủ hai mươi triệu thì đứng dậy rời đi thế nhưng khi tôi vừa đi được vài bước thì Trường lên tiếng.
-Tránh xa em trai tôi ra.
Bước chân đang đi của tôi chợt khựng lại,tôi biết số tiền hai mươi triệu này chỉ là một con số nhỏ trong hành trình điều trị cho Trà My nên đã lấy hết can đảm của mình quay đầu nhìn Trường rồi nói.
-Nếu anh muốn tôi tránh xa Vũ vậy thì anh bao nuôi tôi đi.
-Tôi chỉ dùng tiền của mình mua những thứ xứng đáng.
-Anh yên tâm, tôi sẽ ko để anh phải mất tiền mua đồ thừa thãi đâu. Chỉ cần anh chịu đồng ý bao nuôi tôi, tôi sẽ tự giác tránh xa tất cả những người đàn ông khác kể cả Vũ.
-Bao nhiêu.
-Hai mươi triệu mỗi tháng.
Trường ko đáp mà rút trong túi ra một tấm thẻ rồi ném về phía tôi.
-Cầm lấy, mỗi tháng tôi sẽ chuyển tiền vào đó. Bắt đầu từ ngày mai, tôi ko muốn nhìn thấy cô sống trong nhà của em trai tôi nữa.
Tôi đang lo cho Trà My nên ko còn đầu óc đâu mà hỏi rõ về căn chung cư mà mình đang sống là của ai mà chỉ vâng một tiếng rồi mau chóng rời khỏi nhà Trường chạy như bay đến bệnh viện.
Lúc đến nơi hỏi thăm y tá thì tôi mới biết là Trà My đã đưa về phòng bệnh, tôi vội đi nhanh đến phòng bệnh của Trà My, vừa bước vào phòng bệnh đập vào mắt tôi là dáng vẻ đau đớn của Trà My, con bé nằm trên giường bệnh cả người gắn đầy những dây nhựa chằng chịt, bên cạnh là cô Vân đang khóc thương cho con gái mình, tôi tiến lại gần đặt tay lên vai cô Vân vỗ vỗ động viên.
-Mẹ bình tĩnh đi, Trà My sẽ ko sao đâu.
Khi tôi vừa dứt lời cô Vân đột nhiên đẩy ghế đứng dậy tát bốp vào mặt tôi một cái rồi trừng mắt lên quát.
-Mày chết dí ở đâu thế hả, sao bây giờ mày mới đến. Mày có biết Trà My nó đang chờ mày mang tiền đến để chữa trị ko hả