Đèn Khuya Le Lói

Chương 63




Đây đã là năm thứ ba Chung Viễn Huỳnh sống ở tận thế.

Vốn dĩ cô vừa mới trúng tuyển đại học, đang ngồi trên xe đi đến trường để làm thủ tục nhập học. Thấy thời gian còn dài, cô nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc ở trên xe, không biết sao lại ngủ say, cơ thể và ý thức cùng mất đi cảm giác, khi tỉnh lại thì đã tới một thế giới khác.

Ở nơi này thế giới có hơi giống trong phim thây ma, cũng có những mất mát và ám ảnh nhưng hoàn cảnh lại càng ác liệt hơn. Nhiều vùng đất rộng lớn có virus và phóng xạ, nguồn nước bị ô nhiễm, không khí có mùi tanh của kim loại, tài nguyên thì vô cùng khan hiếm.

Kẻ yếu làm mồi cho kẻ mạnh. Ngoại trừ những người dị hóa, về cơ bản phụ nữ sẽ trở thành nô lệ, dùng thân thể đổi lấy đồ ăn là chuyện rất phổ biến.

Chung Viễn Huỳnh rất may mắn khi xuyên đến nơi hẻo lánh rất xa dấu chân người và thây ma. Mặc dù không có bất cứ tài nguyên gì nhưng may mắn gặp được một người tên Phàm Thư.

Tính cách Phàm Thư thẳng thắn phóng khoáng, không câu nệ tiểu tiết, rất cá tính, vừa thông minh vừa nhanh nhẹn.

Chung Viễn Huỳnh nghe cô ấy nói, cô ấy có cha mẹ và hai đứa em. Trong quá trình gia đình chạy trốn, chỉ có một mình cô ấy may mắn sống sót nên đã một mình sinh sống trong núi hoang này mấy năm rồi.

Nhờ có Phàm Thư, Chung Viễn Huỳnh mới có thể từ từ thích ứng với cái thế giới kỳ lạ này.

Thế giới này có rất ít thứ để ăn. Cây cối có hình dạng rất kỳ quái, lớn hơn gấp mấy lần so với thế giới ban đầu của cô, cao như mái vòm, không thấy được đỉnh, cành nào cũng to hơn eo người.

Loại trái cây kia khá giống với trái lê còn lớn hơn cả đầu cô nhưng không ăn được.

Thứ hình chiếc ô tương tự như một cây nấm nào đó, có màu sắc sặc sỡ, đẹp chói mắt, trông còn độc hơn cả năm con nhện độc, vậy mà Phàm Thư lại nói với cô rằng nó có thể ăn được. Điều này hoàn toàn đi ngược lại với thường thức của cô, món nào trong tự nhiên càng đẹp thì không phải nó càng độc sao. Cuối cùng cô không kìm được cơn đói, sau khi ăn xong mang theo tâm trạng hẳn sẽ chết nằm cả một đêm, im lặng khóc thầm, kết quả hôm sau vẫn có thể nhìn thấy mặt trời.

Nếu như không gặp được Phàm Thư, Chung Viễn Huỳnh cảm thấy mình sẽ không sống quá năm ngày, không chết đói thì cũng bị ngộ độc chết.

Có một ngày nọ, sau khi Phàm Thư đi ra ngoài tìm thức ăn thì không thấy quay lại nữa.

Hẳn là đã gặp chuyện gì bất trắc, ở nơi này, nguy hiểm có ở khắp mọi nơi.

Chung Viễn Huỳnh hạ quyết tâm, cầm cây dao bổ củi mà Phàm Thư để lại cho cô, lấy loại đồ ăn có thể để được lâu, rời khỏi chỗ này đi tìm cô ấy.

Cô tìm những chỗ Phàm Thư thường đến trước, dựa vào một ít dấu vết để lại đến nơi càng ngày càng xa.

Chung Viễn Huỳnh đi qua một đoạn đường. Con đường cái này bị nứt vỡ, cỏ dại rậm rạp, miễn cưỡng có thể đi qua được. Mà ở đây, lần đầu tiên cô gặp một người không phải là Phàm Thư.

Nhưng bọn họ thật sự không xứng làm người.

Chung Viễn Huỳnh trốn trong bụi cây, nhìn chằm chằm vào nóc chiếc xe việt dã xuống cấp cách đó không xa. Có ba người đàn ông ngồi trên đó, còn có thêm hai phụ nữ bị mắc kẹt trong hàng rào thép gai.

Ba người đàn ông kia ném mạnh người phụ nữ xuống đất, bật ra những tiếng cười khoái trá và bỉ ổi, mở thép gai ra thay phiên nhau cưỡng bức người phụ nữ.

Cô gái bị người đàn ông cưỡng bức khóc rất thảm thiết, càng kích thích đám đàn ông lộ ra thú tính.

Chung Viễn Huỳnh nhắm mắt lại, nghiến răng, cơ thể lạnh ngắt.

Từ chập tối đến khuya, người đàn ông mới xách quần lên.

Người đàn ông cầm đầu nói: "Tụi bây đi tìm củi rồi về."

Một người đàn ông đi về phía bụi cây đối diện, trong khi người đàn ông kia đi về hướng Chung Viễn Huỳnh.

Chung Viễn Huỳnh nín thở, cầm chặt cây dao bổ củi trong tay, chuẩn bị tìm cơ hội cắt vào yết hầu người đàn ông đó. Cho dù có ra sao, cô có chết cũng muốn dẫn theo một tên đi chung.

Bước chân nặng nề của người đàn ông giẫm lên cỏ mềm và nhánh cây khô, phát ra âm thanh.

Khoảng cách càng ngày càng gần.

Mỗi dây thần kinh của Chung Viễn Huỳnh đều căng thẳng đến cực điểm, sau lưng và lòng bàn tay cô đổ mồ hôi lạnh.

Một tay cô chống lên đất, tay còn lại gập xuống, chuẩn bị sẵn sàng nhảy lên và tấn công bất cứ lúc nào.

“Chậc, sao tìm được củi trong bóng tối đây?” Người đàn ông nói, cúi xuống xem thử.

Nhưng với khoảng cách và góc độ này, một khi anh ta hoàn toàn cúi xuống, nhất định sẽ phát hiện ra điều khác thường.

Tay Chung Viễn Huỳnh run bần bật, cô chưa từng giết người, dây thần kinh bị kéo căng đến mức sắp đứt phựt đến nơi.



Đúng vào lúc này.

"Mày lề mề tìm củi cả buổi, không phải bản thân làm tình ở đó luôn rồi chứ?"

Người đàn ông đối diện ôm một đống gỗ quay lại đường cái, người đàn ông trước mặt Chung Viễn Huỳnh cũng rời đi: "Không thấy củi khô ở bên kia.''

"Nói mấy chuyện vô nghĩa như này, mẹ nó khác gì mày đã làm chuyện gì đó chứ."

Người đàn ông mặc kệ anh ta, hất cằm về phía hai người phụ nữ kia, hỏi: "Ăn đứa nào?"

Người đàn ông đầu trọc cầm đầu liếc mắt nhìn hai lần: "Người bên trái giống sắp chết rồi, ăn trước đi."

Chung Viễn Huỳnh vẫn chưa bình tĩnh lại sau nguy hiểm và căng thẳng vừa nãy, cô không hiểu bọn họ nói ‘ăn’ rốt cuộc là có ý gì.

Sau đó, cô thấy ba người đàn ông kia đốt lửa, thực sự ăn thịt một người phụ nữ.

Một người phụ nữ khác nằm nghiêng trên mặt đất, ánh lửa chiếu lên cô ấy. Trong ánh mắt của cô ấy chỉ có sự trống rỗng tê dại, biết rằng sớm muộn gì mình cũng có kết cục giống vậy.

Máu tươi hòa vào cát, uốn lượn trên con đường đầy đá vụn, lời nói thô tục của người đàn ông, mùi thịt nướng cháy khét nồng nặc trong không khí.

Một đêm dài đằng đẵng, Chung Viễn Huỳnh như rơi vào địa ngục trần gian.

Sáng hôm sau, nhóm người này cuối cùng cũng rời đi.

Toàn thân Chung Viễn Huỳnh tê cứng, lảo đảo bò lết về con đường cũ, sau ba ngày đi đường liên tục, cô an toàn trở lại hang đá ở núi hoang.

Cô nhẹ nhõm ngã xuống đất, gục xuống đất khóc lớn, giọng nói khàn khàn, cuối cùng phải che bụng, muốn ói.

Sau một khoảng thời gian, cô chờ ở trong hang đá nhỏ không dám đi ra, đến mức không chịu được nữa phải đi kiếm đồ ăn, cô mới đi tìm nhưng cũng chỉ dám đi chỗ quen, còn phải để ý có dấu chân trên đất không.

Tinh thần cô hoảng hốt, sinh ra cảm giác mệt mỏi với chuyện sống sót này. Cô biết tâm lý mình xuất hiện vấn đề nhưng lại không có cách giải quyết, dù sao con người sống trong hoàn cảnh này, ít nhiều cũng sẽ bị tâm thần.

Không có cách, không cần bận tâm.

Lại đến ngày Chung Viễn Huỳnh nhất định phải ra ngoài đi tìm đồ ăn, cô vừa mới cắt một thứ giống nấm thì nghe tiếng động phía sau rừng cây.

Chung Viễn Huỳnh cầm chặt cây dao bổ củi, quay đầu lại, cẩn thận dỏng tai lên nghe.

Không phải tiếng bước chân của con người hay một sinh vật có tứ chi hoạt động, nghe như tiếng hai thanh gỗ bị kéo lê trên đất.

Âm thanh càng ngày càng xa, là hướng ngược lại với hướng mà cô đi, nói đúng hơn thì bây giờ vị trí này của cô vẫn được coi là an toàn.

Cô sợ có người quái dị mới nào đó xuất hiện, Chung Viễn Huỳnh tìm một góc khuất, lén nhìn.

Thì ra là một thây ma.

Bây giờ lũ thây ma không còn mạnh như xưa, sau khi vua thây ma bị tiêu diệt, những thây ma khác chỉ còn là một đống cát nhỏ rải rác, chúng tiếp tục thoái hóa.

Thây ma trước mặt cô cũng như vậy, như một cái thùng rỗng biết đi, phản ứng chậm chạp, động tác cứng ngắc, đầu gối không thể co lại, chỉ có thể lắc lư trái phải, lê bước chân tiến về phía trước.

Thây ma như vậy chỉ có thể đi tìm thịt ăn theo bản năng, sức tấn công không mạnh, lúc trước Chung Viễn Huỳnh cũng gặp vài lần, Phàm Thư giơ tay chém ngay tại trận.

Thêm một chuyện không bằng bớt đi một chuyện, nó cũng không gây phiền phức cho cô, Chung Viễn Huỳnh đang chuẩn bị rời đi thì ánh mắt thoáng trông thấy một người trước mặt thây ma.

Người kia nằm trên mặt đất không nhúc nhích, cơ thể bị lá rụng bao phủ, không hề dễ thấy nhưng thây ma không dựa vào mắt, mà dựa vào mùi để tìm người.

Khoảng cách có hơi xa, Chung Viễn Huỳnh không thấy rõ giới tính và tuổi nhưng lờ mờ nhận ra người đó dường như đang di chuyển, có lẽ cảm thấy nguy hiểm sắp tới gần.

Nhưng người đó giãy dụa hai lần vẫn không có sức.

Chung Viễn Huỳnh nhớ lúc trước Phàm Thư cũng cứu mình trong hoàn cảnh như thế, cô cầm chặt cán, không cho thây ma kịp phản ứng, bằng tốc độ nhanh nhất lao ra, nhắm vào cổ của nó chém một dao.

Thây ma này cứng hơn so với tưởng tượng của cô, cô chém tới mức bàn tay bị tê, thây ma vẫn chưa mất mạng.

Tiếp tục, cô dùng hết toàn bộ sức lực, lại chém thêm một dao, đầu thây ma mới bị chém đứt, chất lỏng hôi thối giống như máng xối chảy ra, chỉ trong chốc lát đã bốc lên mùi thối rữa.

Chung Viễn Huỳnh lui về sau mấy bước, ngồi xổm nhìn người nằm trên đất.



Người này mặc một bộ đồ giống như đồ tù, sau lưng có chữ ‘Tẫn’ và một dãy số.

Anh bị thương rất nặng, máu me be bét khắp người, vết thương trên cổ sâu đến mức thấy cả xương, gần như không còn lấy một mảnh da thịt, có vết đâm, vết bỏng và vết thương không biết do vật gì gây ra.

Chỉ có mặt anh là không bị thương, đại khái gương mặt này quá đẹp, chắc hung thủ cũng không nỡ hủy hoại nó.

Anh mở mắt, lia nhanh thấy thây mã nằm trên đất, chậm rãi nhướng mày nhìn phía đối diện Chung Viễn Huỳnh.

Chung Viễn Huỳnh sửng sốt, đôi mắt của người này với người bình thường không giống nhau, đồng tử của anh thẳng dọc, tròng mắt đen như mực, tiếp đó là một vòng màu vàng nhạt.

Khi bàn tay của anh chống lên đất, nửa người ngồi thẳng, Chung Viễn Huỳnh mới để ý thấy tay anh có móng vuốt, những lưỡi dao rất sắc bén phía trước, bên ngoài cánh tay đến tận sống lưng có vảy màu xanh nhạt.

Anh không phải con người.

Mắt Chung Viễn Huỳnh lộ ra vẻ sợ hãi, hai chân mềm nhũn ngồi trên mặt đất.

Cái này cũng không đúng lắm, anh là người nhưng là người dị hóa.

Lòng Chung Viễn Huỳnh như đánh trống, nhân lúc anh còn chưa cử động được, cô lúng túng rồi chạy mất.

Cô không dám quay đầu lại, chạy liên tục về hang đá nhỏ. Bởi vì vận động mạnh, tim phổi co thắt kịch liệt, thấy không có người đuổi theo, cô mới bình tĩnh thở một hơi dài.

Phàm Thư đã nói với cô, tuyệt đối không được chạm mặt với người dị hóa, nếu có thể trốn thì phải trốn thật xa.

Người dị hóa rất khát máu và tàn bạo, nếu như bị bắt, có lẽ sẽ bị xé thành từng mảnh, rồi ăn tươi nuốt sống.

Bởi vì hoàn cảnh khác thường và vấn đề bức xạ, rất nhiều sinh vật biến dị đã bị tìm thấy, một phần nhân loại cũng như thế, không biết bắt đầu từ khi nào, một vài đứa trẻ xuất hiện đồng tử thẳng dọc, móng vuốt sắc nhọn và vảy màu xanh nhạt.

Những người dị hóa này có sức sống bền bỉ, sức tấn công cao và rất nhạy bén, một số người bắt đầu sử dụng bộ não của họ, thuần hóa khiến họ bị phụ thuộc để phục vụ mục đích đánh chiếm lãnh thổ và cướp bóc tài nguyên của mình.

Có lẽ vì vậy mà người dị hóa vô cùng căm ghét loài người.

Người dị hóa đó tên là Tẫn, trên tay trái còn có một sợi xích sắt màu đen, có thể thấy anh vừa mới trốn ra được từ chỗ của loài người, anh đã trả một cái giá rất lớn, đang hấp hối rồi.

Mấy ngày nay Chung Viễn Huỳnh không dám rời khỏi hang đá, không có cách nào đi tìm đồ ăn, đồ dự trữ trong hang gần như đã không còn nữa.

Cô co ro như một trái bóng, đói bụng đến mức trước mắt đều biến thành màu đen, ý thức trở nên mơ hồ.

Thấp thoáng nhìn thấy cửa động xuất hiện một cái bóng trên mặt đất, cô nheo mắt lại, cẩn thận nhìn kỹ, lại là người dị hóa kia.

Anh cụp mắt nhìn cô, độ cong của mi mắt đẹp đến lạnh lùng.

Chung Viễn Huỳnh không còn sức để chạy nữa, cộng thêm việc người dị hóa này đã bình phục lại rất nhiều, sức mạnh của cả hai vốn chênh lệch, kết cục của cô đã rõ rồi.

Bây giờ đồ ăn khan hiếm, anh cũng không vì chút đạo lý mà từ bỏ miếng thịt đã đến miệng.

Chung Viễn Huỳnh nghĩ mình đến cái thế giới này, ngày nào cũng kinh hồn bạt vía, không tìm được cách trở về, dùng ý chí đè xuống tất cả suy nghĩ tiêu cực, mới cực khổ sống tiếp.

Mà giờ phút này, tất cả tâm trạng tiêu cực điên cuồng tuôn trào, cô kiềm chế không được nữa nên bật khóc, cả người đều co ro run rẩy.

Người dị hóa kia đi tới trước mặt cô ngồi xuống, hoàn toàn bất lực, thấy cô khóc tới thở không nổi, từng giọt nước mắt rơi xuống.

"Muốn, anh muốn ăn thì ăn nhanh lên." Giọng nói của Chung Viễn Huỳnh khàn khàn, hai mắt đẫm lệ, nghẹn lời một lúc lâu mới nói được một câu.

Thấy anh cúi đầu, Chung Viễn Huỳnh nhắm mắt lại, cắn chặt môi dưới, cả người căng thẳng, chờ anh cắn đứt cổ cô một cái, hi vọng anh sẽ dứt khoát, giảm bớt thời gian đau khổ của cô.

Đột nhiên trên mặt truyền tới một cảm giác ấm áp ướt át.

Cô hơi hé mắt thì thấy người dị hóa này đang dùng đầu lưỡi liếm mặt cô.

Đầu lưỡi của anh cấu tạo không giống với con người, khá giống với một con mèo, mặt trên có những gai nhỏ.

Cảm giác bị anh liếm không dễ chịu cho lắm, tạo cho người ta một loại ảo giác như dùng đĩa chà lên một quả bóng thép, cô đoán mình sắp bị liếm trầy da.

"..."