Đèn Khuya Le Lói

Chương 62




Chung Viễn Huỳnh mang thai.

Là chuyện trong kế hoạch nên tâm trạng của cô tràn đầy vui vẻ và bình tĩnh nhưng trên dưới nhà họ Phó ai cũng vui mừng khôn xiết, Phó Thường Triết và Phó Lăng Thanh cứ cách hai ba ngày lại đến thăm, những người khác trong nhà họ Phó cũng tặng mấy món vô cùng đắt giá qua đây.

Phải mất vài ngày Phó Tẫn mới hồi phục lại tinh thần, cũng không vui mừng như trong tưởng tượng của cô.

Chung Viễn Huỳnh: “Sao vậy?”

Phó Tẫn hơi giật mình, rồi sau đó lắc lắc đầu.

Giống như hầu hết phụ nữ mang thai, Chung Viễn Huỳnh cũng trải qua phản ứng mang thai, buồn nôn mắc ói, không thể ăn thức ăn, đầu bếp trong nhà cứ thay đổi liên tục.

Phó Tẫn vỗ nhẹ vào lưng cô, giúp cô dễ chịu hơn, rồi từ từ ôm lấy cô: “Sau này không sinh nữa.”

Sau này không sinh đứa thứ hai, cô sẽ không phải trải qua chuyện như này lần nữa.

Nghe được vẻ đau lòng trong giọng nói của anh, Chung Viễn Huỳnh biết anh bị dọa sợ rồi, trấn an nói: “Chỉ là trong khoảng thời gian này mới như vậy mà thôi, về sau sẽ tốt hơn.”

Nhưng cô nhận ra khi bụng mình ngày càng lớn, tình trạng của Phó Tẫn ngày càng trầm trọng hơn.

Đầu óc anh càng ngày càng thẫn thờ, lại bắt đầu mất ngủ, trên mặt lộ rõ ​​vẻ âu lo.

Chung Viễn Huỳnh đột nhiên nhớ đến một thuật ngữ - Trầm cảm trước sinh.

“...”

Chờ đã, có phải lấy sai kịch bản rồi không? Cô mới chính là người đang mang thai đấy.

Nhưng bất kể Chung Viễn Huỳnh có nói hay làm gì, Phó Tẫn vẫn không khá hơn.

Khi anh không ăn uống được gì còn đến phòng vẽ tranh nhân lúc cô đang ngủ, Chung Viễn Huỳnh nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề, cô vội vàng gửi một tin nhắn cho Phỉ Duyệt Nhiên.

Phỉ Duyệt Nhiên: [Ừ, đúng là nó đang đối mặt với áp lực tâm lý nhưng bệnh tự kỷ không dễ tái phát như vậy.]

Chung Viễn Huỳnh: [Rốt cuộc là chuyện gì vậy?]

Phỉ Duyệt Nhiên: [Có khả năng bị bệnh thần kinh di truyền, tuy xác suất nhỏ nhưng cha nó vẫn di truyền cho nó, đặc biệt là cảnh trước khi cha nó chết đã hoàn toàn kích thích đến nó, bệnh tự kỷ của nó mới nghiêm trọng như vậy.]

Nói cách khác, Phó Tẫn lo lắng rằng mình cũng sẽ ảnh hưởng đến đứa trẻ.

Việc này phải gánh chịu bao nhiêu áp lực, một khi đứa bé thực sự có chuyện, anh sẽ tự trách áy náy suốt đời.

Chung Viễn Huỳnh nắm chặt chăn, hai mắt chua xót đau đớn, mở to đôi mắt khô khốc vượt qua cả đêm dài.

Cho đến rạng sáng, Phó Tẫn trở lại từ phòng vẽ tranh, tay chân nhẹ nhàng vén chăn lên nằm xuống giường.

Chung Viễn Huỳnh vươn tay nắm lấy cổ tay anh.

“Đánh thức em dậy à?”

Giọng anh vừa nhẹ vừa thấp, khàn khàn tràn đầy mỏi mệt.

Chung Viễn Huỳnh nắm chặt tay anh, chậm rãi nói: “Chúng mình không cần có con nữa.”

“Được rồi, sau này chúng mình không cần có con nữa.” Phó Tẫn đồng ý ngay, bởi vì quá trình này thực sự đã khiến cô mệt mỏi quá nhiều. Vì sao cô gái mà anh yêu thương trong lòng lại phải mệt mỏi như vậy.

Biết anh hiểu lầm ý mình, Chung Viễn Huỳnh lại nói: “Ý em là không sinh đứa bé này nữa.”

Cô không muốn đánh cược khả năng có được cuộc sống hạnh phúc của Phó Tẫn trong tương lai. Anh đã phải trải qua rất nhiều chuyện mới có được những ngày tháng ổn định như bây giờ.

Phó Tẫn sững sờ một lúc, sau đó nghiêng người ôm cô trong vòng tay, dùng lòng bàn tay vuốt ve mái tóc cô, giọng nói bình thản, dịu dàng như ánh trăng: “Không phải em thích trẻ con à?”

Anh không thể nào quên mỗi khi tan học, một đám trẻ con cùng cô cười nói vui vẻ chạy ra ngoài, bộ dáng cười híp mắt, cùng với cô thường nói về học sinh của mình, viết lời nhận xét cho lũ trẻ cùng anh, dáng vẻ lém lỉnh và hoạt bát đó.

“Vậy nên anh không sao đâu.” Anh nói.

Cô thích trẻ con lắm, chắc hẳn cô rất muốn có một đứa con của riêng mình.

Bất kể kết quả như thế nào, anh sẽ làm tất cả mọi thứ trong cuộc đời của mình để chăm sóc cô và đứa trẻ.

Đôi mắt Chung Viễn Huỳnh run rẩy, cố gắng kìm nén sự nghẹn ngào trong cổ họng.

Tại sao người này lại luôn như vậy chứ, một khi gặp chuyện liên quan đến cô, anh sẽ luôn đặt chính mình ở vị trí cuối cùng.





Vào ngày Chung Viễn Huỳnh an toàn hạ sinh đứa bé, Phó Tẫn đổ bệnh, đây là lần đầu tiên anh ốm liệt giường sau khi kết hôn.

Ngay khi vừa mở mắt, anh đã rút kim ra và chạy đến bên giường của Chung Viễn Huỳnh.

Chung Viễn Huỳnh: “Sao anh truyền nước biển mà cũng không chịu nằm ngoan ngoãn mà truyền vậy.”

Một đứa con là đủ rồi, cô không muốn sinh thêm con nữa. Khoảng thời gian này Phó Tẫn quá vất vả, mắt thường cũng có thể nhìn thấy anh gầy gò, hốc hác như nào, cuối cùng phải dựa vào thuốc ngủ mới có thể ngủ được.

Cô không muốn anh phải trải qua điều đó một lần nữa, bất kể là vì lý do gì.

“Còn đau không em?” Phó Tẫn cúi đầu hôn lên gương mặt cô: “Anh ở đây với em.”

...

Họ có một cô con gái, tên là Phó Vân Tình.

Ngày cô bé sinh ra trời đúng lúc âm u mưa to. Ai biết được khi cô bé cất tiếng khóc chào đời, trời lại trong xanh, nắng xuyên qua mây rơi trên ngọn cây ngoài cửa sổ. Bởi vì đúng vào tiết Tiểu Mãn âm lịch, vì thế biệt danh của cô bé là Tiểu Mãn.

Sau nhiều tháng kiểm tra, xác định Tiểu Mãn không có vấn đề gì về di truyền, mọi người mới hoàn toàn yên tâm.

“Tiểu Mãn.” Chung Viễn Huỳnh pha sữa bột ở trong bếp, quay đầu lại đã phát hiện đứa bé vừa rồi đang ở bên cạnh cô đã không còn thấy tăm hơi.

Đứa bé này không những không có vấn đề gì về tâm lý mà còn rất hoạt bát, hiếu động và cũng rất thích cười, ngay khi mới tập bò thì đã không thể nào ngồi yên được.

Chung Viễn Huỳnh thò đầu ra khỏi bếp, nhìn thấy Tiểu Mãn bò đến dưới chân Phó Tẫn, cắn vào bắp chân anh, vẻ mặt cười vui vẻ đến chảy nước miếng đầy miệng.

“...”

Ừ, khi lớn lên chắc hẳn cô bé rất thích ăn đùi gà.

Phó Tẫn đang vẽ tranh, anh đưa mắt xuống nhìn khuôn mặt tươi cười của Tiểu Mãn, cong cong môi, bế đứa bé ôm vào trong lòng.

Chung Viễn Huỳnh bước tới đưa bình sữa cho cô bé, Tiểu Mãn vô cùng nể tình mà nhận lấy, sau đó ngồi lên đùi Phó Tẫn, cắn cánh tay anh, nước miếng còn rơi trên giấy vẽ. Nếu bức tranh này được gửi đi, người không biết sẽ nghĩ Nguyên Tẫn đã vẽ với niềm đam mê mãnh liệt, không kìm được mà nước mắt rời nhòe cả mực.

“...”

Chung Viễn Huỳnh xem một lúc rồi nói: “Khi em học đại học, bạn cùng phòng ký túc xá của em có nuôi một con hamster.”

Phó Tẫn hơi ngước mắt lên, ra hiệu cho cô tiếp tục nói.

“Em cảm thấy Tiểu Mãn như vậy có hơi giống con hamster kia đang nghiến răng.” Chung Viễn Huỳnh tổng kết: “Thì ra là bọn nhỏ có lông hay không đều sẽ ngứa răng.”

Phó Tẫn: “...”

Tất nhiên, Tiểu Mãn nhanh chóng chuyển từ ngứa răng sang sâu răng.

Tất cả đều nhờ công lao của Phó Tẫn, một cao thủ hết mực yêu thương con gái của mình.

Anh đáp ứng mọi thứ mà Tiểu Mãn yêu cầu. Tiểu Mãn thích một món đồ chơi nào, anh đều mua tất cả đồ chơi trong bộ này và những bộ tương tự về. Cuối cùng, có quá nhiều đồ chơi không có chỗ đặt, anh thậm chí còn dọn hai căn phòng trống để cất.

Trẻ con thích ăn kẹo nên đương nhiên anh sẽ mua đủ loại kẹo về nhà.

Phát hiện ra đứa bé bị sâu răng, Chung Viễn Huỳnh đã tịch thu hết kẹo và chỉ cho Tiểu Mãn ăn sáu chiếc mỗi ngày. Phó Tẫn tỏ vẻ, anh cũng muốn.

Vì vậy biến thành Chung Viễn Huỳnh cho mỗi người sáu viên kẹo vào mỗi sáng để bọn họ bắt đầu một ngày mới vui vẻ.

Có một lần ngẫu nhiên, Chung Viễn Huỳnh hỏi anh: “Tại sao anh lại thích đồ ngọt đến vậy?”

Cô rất hiếm khi nhìn thấy một cậu trai đặc biệt thích ăn đồ ngọt như Phó Tẫn.

Phó Tẫn: “Bởi vì mùa hè.”

Vốn dĩ anh không quan tâm đến chua cay mặn ngọt đắng, ăn cái gì cũng được nhưng cái gì cũng không thích ăn.

Sau này, rất nhiều buổi trưa hè, bọn họ ngồi song song cạnh nhau, dùng thìa múc dưa hấu để ăn, vị ngọt và hình ảnh đó đã cùng nhau khắc sâu vào trí nhớ của anh.



Những đứa bé đang trong độ tuổi sơ sinh lớn lên nhanh chóng và thay đổi rất nhiều, hàng tháng Phó Tẫn đều vẽ một bức chân dung của Tiểu Mãn, có ghi ngày tháng và một câu viết của anh và Chung Viễn Huỳnh - Cha mẹ sẽ luôn yêu con.

Dần dần, những bức tranh này đã được ghép lại thành một bộ sưu tập những bức ảnh trưởng thành của con gái.



Vào buổi tối, Phó Vân Tình muốn nghe chuyện kể trước khi ngủ, vì vậy Phó Tẫn chỉ vẽ đơn giản một nét, tất cả đều là những con vật và nhân vật hoạt hình nhỏ.

Chung Viễn Huỳnh nhìn nét vẽ đơn giản đó và bịa ra một câu chuyện ngay tại chỗ để kể chuyện cho cô bé, hai người một lớn một nhỏ ôm gối ngồi nghe.

Phó Tẫn lười biếng dựa vào đầu giường nhưng còn nghiêm túc nghe hơn cả con gái, quay người lại đợi con gái ngủ say, anh cùng Chung Viễn Huỳnh trở về phòng, yêu cầu cô kể cho anh nghe một câu chuyện xưa khác.

Chung Viễn Huỳnh: Vốn từ sắp cạn kiệt.



Phó Vân Tình đi học mẫu giáo, kết bạn với khá nhiều đứa trẻ, cũng bắt nạt rất nhiều đứa trẻ, trở thành vua trẻ con bất bại.

Không giống như Chung Viễn Huỳnh khi còn nhỏ, cô bé không thích mặc váy, thích chạy loạn lung tung, trèo cây nạo bùn, nghịch nước bắt cá, thường biến mình thành một con khỉ nhỏ bẩn thỉu về nhà.

Mặc dù Phó Vân Tình nghịch ngợm bát nháo nhưng có một số chuyện vẫn hiểu rõ ràng.

Ví dụ, nếu cha cô bé chiều chuộng cô bé, chỉ với tiền đề cô bé không làm cho mẹ tức giận, anh mới yêu thương cô bé vô điều kiện, thậm chí còn giúp cô bé làm bài tập nhỏ mà giáo viên giao.

Ví dụ khác, có một thứ trong phòng khách mà cô bé không thể nghịch, đó là một lọ thủy tinh lớn trên tủ thuốc, bên trong chứa nghìn con hạc giấy.

Cô bé nhận ra mẹ của mình thường nhìn vào chiếc lọ chứa nghìn con hạc giấy mới đầy một nửa, trong ánh mắt chứa chan nỗi lòng mà cô bé không hiểu được.

Phó Vân Tình không kìm lòng được, mở miệng hỏi: “Mẹ, nghìn con hạc giấy kia có gì đặc biệt vậy ạ?”

Ánh mắt Chung Viễn Huỳnh dịu dàng: “Nghìn con hạc giấy này là do cha con để lại sau khi uống thuốc.”

Trong lúc thời kỳ giảm thuốc quan trọng, cô sợ Phó Tẫn lại nổi lên tính tình thiếu gia nhỏ, sẽ không uống ngoan ngoãn uống thuốc nên cô đã cắt ra những tờ giấy trắng vuông vắn viết ngày tháng và gói thuốc lại. Sau khi anh uống xong, cô lại gấp giấy thành hàng nghìn con hạc giấy cho vào lọ thủy tinh.

Phó Vân Tình nhìn kỹ hàng nghìn con hạc giấy, thấy không đếm xuể, ngạc nhiên nói: “Tại sao cha lại uống nhiều thuốc như vậy?”

“Vì thế nên, mẹ mới luôn đau lòng cha con.” Chung Viễn Huỳnh sờ đầu cô bé, nói.

Mỗi khi Chung Viễn Huỳnh nhìn thấy nghìn con hạc giấy này, cô luôn muốn đối xử tốt hơn với Phó Tẫn.

Phó Vân Tình nhìn chằm chằm vào lọ thủy tinh hồi lâu, đột nhiên chạy về phòng lấy ra một tờ giấy, trên mỗi tờ giấy có viết - Cha không bị bệnh, rồi gấp lại thành những ngôi sao giấy.

Chữ viết như giun bò, chữ ‘bệnh’ không viết được nên thay vào đó cô bé chỉ có thể dùng bính âm nhưng cô bé viết từng nét chữ rất cẩn thận.

Chung Viễn Huỳnh thấy con gái mình mấy ngày liền cũng không chạy ra ngoài chơi, còn nghĩ đã xảy ra chuyện gì.

Cô gõ cửa phòng, đang định tâm sự với con gái thì Phó Vân Tình bước ra, cầm một đống ngôi sao, sau đó cho các ngôi sao vào lọ thủy tinh cho đến khi đầy chiếc lọ.

“Thuốc không ngon tẹo nào.” Thanh âm Phó Vân Tình non nớt mà nói: “Con cũng đau lòng cho cha.”



Vào ngày thứ ba Phó Vân Tình vào lớp một, giáo viên đã yêu cầu các em nhỏ mang một thứ yêu thích đến trường để chia sẻ để mọi người, để có thể nhanh chóng làm quen và kết bạn với nhau.

Đứa bé đầu tiên mạnh mẽ đứng lên khoe khoang: “Đây là món đồ chơi mà cha mẹ mua cho tớ, là phiên bản giới hạn đó.”

Một đứa bé mập mạp mang đến một đống đồ ăn vặt: “Mấy thứ này là thứ tớ thích ăn, tất cả đều là món tớ thích nhất.”

Một cô bé lấy trong cặp ra một đôi găng tay làm bằng len: “Bà ngoại đan cho tớ đấy.”

Khi đến lượt Phó Vân Tình, cô bé lấy từ trong hộc bàn ra một tập tranh khổng lồ: “Đây là bức chân dung mà cha tớ vẽ cho tớ mỗi tháng.”

Loại như này vô cùng hiếm thấy, mấy bạn nhỏ khác đều chui đầu nhìn vào, đứa nào đứa nấy cũng phải ghen tị, cô giáo gật gù tán thưởng.

Trong tiết học tiếp theo, giáo viên hỏi một chủ đề kinh điển: “Mọi người hãy đứng dậy và nói về ước mơ của mình khi lớn lên nhé?”

Một số bạn nhỏ nói rằng chúng muốn trở thành giáo viên, một số nói rằng chúng muốn trở thành nhà khoa học và phi hành gia, còn có một số nói chúng muốn trở thành một ngôi sao lớn như trên TV.

Phó Vân Tình đứng lên, mỉm cười đầy kiêu ngạo và hào phóng: “Tớ muốn trở thành một tác giả truyện tranh giống như cha tớ.”

Chạng vạng tối, mặt trời lặn buông xuống trên những viền đám mây, như thể một vài chiếc bút vẽ được tô bằng những lớp sơn màu đỏ thẫm vàng cam.

Những đứa trẻ trước cổng trường tiểu học như chim về trong rừng, cá bơi trong ao, sung sướng lao về phía cha mẹ, hoặc cùng nhau về nhà, cười đùa vui chơi, như thể chúng luôn có nguồn năng lượng vô tận.

Tay trái của Phó Vân Tình được Phó Tẫn nắm, tay phải của cô bé được Chung Viễn Huỳnh nắm.

“Chúng ta về nhà nha.” Phó Vân Tình tung tăng nhảy nhót tiến lên phía trước.

Dưới ánh sáng rực rỡ của hoàng hôn, ba chiếc bóng giao nhau dần dần đi xa.