Đến Khi Nhìn Lại Đã Không Có Em

Chương 51: Xử lý




Cố Cẩm Sơ thật sự không biết nên khóc hay nên cười, cô cảm thấy may mắn vì chẳng có clip nóng nào của cô bị bọn người đó nắm thóp, nhưng lại vô cùng xấu hổ vì để Lục Chính Minh nghe được những lời thừa nhận bừa bãi kia.

Cô tránh mặt đi không dám nhìn thẳng vào mắt Lục Chính Minh, hai tai đỏ lên vì thẹn, nhỏ giọng hỏi anh:

"Vậy... Vậy anh xử lý ông ta thế nào?"

Lục Chính Minh khẽ cười, vươn tay lấy một tắm khăn mỏng quấn quanh người cô, thuần thục ôm lấy thân hình nhỏ bé của cô vào lòng, vừa đi về hướng phòng tắm vừa nói:

"Có thể làm gì chứ... Nếu có thể giết ông ta rồi quẳng xác ở bụi chuối nào đó thì anh cũng làm rồi."

Cố Cẩm Sơ còn chưa kịp hoàn hồn vì hành động bất ngờ của anh thì lại bị lời nói của anh làm cho giật mình, cô trợn tròn mắt nhìn Lục Chính Minh, chỉ thấy được chiếc cằm góc cạnh hoàn mỹ khẽ cúi xuống nhìn cô sau đó lại trầm giọng nói tiếp:

"Nhìn anh như vậy làm gì? Anh sợ đi tù lắm... Đi rồi không ai trông chừng em... Em sẽ bị thằng khác cướp mất...

Yên tâm anh chỉ cho người quăng lão trước cửa nhà, anh điều ra rồi, lão ta ở rễ, công ty hay tài sản đều là của nhà vợ lão... Tình trạng như vậy mà để vợ lão nhìn thấy sẽ thay em xé xác lão ra... Anh vô tội."

Anh vừa nói vừa cười nham hiểm, Cố Cẩm Sơ không biết vì sao khoé miệng lại bất giác kéo lên một nụ cười nhẹ, cô nhỏ giọng lẩm bẩm:

"Thâm thật."

Lục Chính Minh vừa đặt cô ngồi lên bàn đá Lavabo vừa cúi đầu cắn yêu lên chiếc môi đỏ mọng nhỏ xinh của cô:

"Em nói ai thâm?"



"Anh..." Cố Cẩm Sơ nhìn anh, bình tĩnh trả lời không có vẻ gì là sợ sệt.

Lục Chính Minh cười cười, vừa lấy kem đánh răng cho cô vừa đắc ý nói:

"Ừm... Ông đây thâm tình như vậy... Chỉ có em là giờ mới biết." (

Cố Cẩm Sơ cảm thấy người trước mặt sao giờ chẳng có một chút liêm sỉ gì như thế này? Thâm ở đây là thâm độc nào phải thâm tình mà anh tự nhận vậy. Cố Cẩm Sơ còn đang định lên tiếng phản bác thì trong miệng đã cảm có giác cay the, xộc thẳng vào đại não.

Lục Chính Minh trước mặt tự mình đánh răng cho cô, Cố Cẩm Sơ thấy xấu hổ liền muốn giơ tay giật lại thì hai tay đã bị Lục Chính Minh dùng một tay khác nắm chặt, vừa thuần thục dùng bàn chải đi vào từng ngõ ngách trong khoang miệng cô, vừa nhẹ giọng hỏi:

"Lão Lưu đó cùng lắm chỉ là một tên trăng hoa... Còn người hại em là ai... Em biết không?

Cố Cẩm Sơ hiểu anh muốn hỏi gì, trong lòng cô cũng đã có suy nghĩ và trù tính của riêng mình, cô xoay người nhả ra ngụm bọt trắng trong miệng, cúi đầu ngậm lấy ngụm nước trong ly mà Lục Chính Minh đưa tới, sau khi xúc miệng sạch sẽ mới thấp giọng trả lời anh:

"Ngoài Chu Mạn ra thì trong đoàn phim này tôi còn gây chuyện với ai nữa chứ."

Lục Chính Minh cảm thấy Sơ Sơ của anh thật thông minh nhưng trọng điểm anh nhận thấy không ở chỗ này, anh trầm giọng bắt bẻ cô:

"Đêm qua còn luôn miệng anh Chính Minh... Giúp em... Giúp em... Dùng xong rồi thì lại anh, tôi... Cố Cẩm Sơ... Đồ lừa đảo, vô ơn này."

Mi tâm anh nhíu lại, khuôn mặt tỏ ra uất ức vạn phần làm cho Cố Cẩm Sơ còn thấy ngượng giùm anh, cô tránh mặt đi, vươn tay nhẹ đấy anh tránh xa mình một chút.



Lục Chính Minh không khỏi thấy bất bình nhưng vẫn vòng một tay xuống eo cô, ôm ngang chiếc hông nhỏ bế cô lên, Cố Cẩm Sơ theo quán tính siết chặt cổ anh, Lục Chính Minh hài lòng cười nói:

"Mặc em... Thích gọi sao thì tùy... Còn về chuyện Chu Mạn em đoán đúng rồi... Em muốn xử lý cô ta như thế nào?"

Cố Cẩm Sơ được Lục Chính Minh đặt nhẹ vào bồn tắm, anh xả nước ấm cho cô còn mình thì ngoài ở bên ngoài tay mân mê nghịch nước nhưng thật chất là lợi dụng cơ hội tiếp xúc với làn da trắng trẻo mềm mại kia.

Cố Cấm Sơ cũng không để ý đến những hành động vô phép của anh cô đang bận suy nghĩ về chuyện của Chu

Mạn, một lúc sau cô mới nghiêng đầu nhẹ giọng nói với Lục Chính Minh:

"Lấy đạo của người trả cho người."

Lục Chính Minh thoáng ngạc nhiên, nhưng lại nhanh chóng bật cười thành tiếng hỏi cô:

"Em thật sự muốn làm vậy sao?"

Cố Cẩm Sơ im lặng gật đầu, sau đó mới thấp giọng nói:

"Nếu tôi không mạnh tay với cô ta... Có phải lần sau cô ta cũng sẽ lại chơi tôi như thế này không? Không cần phải làm thật... Hù doạ cô ta một phen là được."

Lục Chính Minh vuốt nhẹ mái tóc của cô, khẽ hôn lên chiếc má ửng hồng do hơi ấm của nước bốc lên, Sơ Sơ của anh vẫn là lương thiện như vậy:

"Được... Nghe em... Chuyện này để anh làm, em đứng một bên quan sát là được... Đừng nhúng tay vào, bẩn tay em.