Đến Khi Nhìn Lại Đã Không Có Em

Chương 50: Đoạn ghi âm (H)




Một chút hưng phấn trong người Cố Cẩm Sơ đều bị lời đề nghị này đánh bay hết, cô cả giận hét vào mặt Lục Chính Minh:

"Đồ Vô sỉ.."

Người nào đó lại nhếc miệng cười đắc chí:

"Ha... Chỉ vô sỉ với em."

Vừa dứt lời Lục Chính Minh đã chủ động lật người Cố Cẩm Sơ lại, cẩn thận nâng hông của cô lên, chầm chậm tiến vào, bị kích thích bởi thuốc Cố Cẩm Sơ nương theo lực đạo của Lục Chính Minh khẽ chuyển động nhịp nhàng.

Tiếng rên rỉ nhỏ nhẹ cùng với tiếng va chạm lạch bạch của da thịt vang lên trong không gian yên tĩnh làm cho con người cấm dục gần nữa năm trờ như Lục Chính Minh càng điên cuồng hơn, anh nắm lấy hông cô đẩy mạnh một cái chạm đến nơi sâu nhất, Cố Cẩm Sơ bị tấn công bất ngờ chỉ biết hét lên đau đớn, hai tay bấu chặt vào ga giường

Lục Chính Minh lại rất thoã mãn với tiếng hét chói tai kia của cô, anh bắt lấy hai tay cô kéo ngược về phía sau, kéo cả thân thể đang trườn dài trên giường lên tạo thành tư thế quỳ trên mặt giường, Cố Cẩm Sơ cảm thấy rất lạ, từ tư thế này cô có thể nhìn thấy phần bụng dưới mình nhô ra một chút theo từng cú thúc mạnh mẽ của anh.

Chẳng biết qua bao lâu đến khi Lục Chính Minh hài lòng bắn ra tất cả vào bên trong cô, Cố Cẩm Sơ mới cảm thấy được giải thoát, cô thở hổn hển vùi mặt vào trong chiếc chăn bông rồi lại mở mắt liếc nhìn Lục Chính Minh.

Lục Chính Minh sau cơn hoan lạc đã nằm vật ra giường kế bên cạnh cô, âu yếm nhìn cô chằm chằm, anh là đang cảm thấy tiếc nuối, gần nữa năm trời anh mới được chạm vào cô, nếu không phải cô đang bị thương, anh có thế làm cô tới sáng. Lục Chính Minh cảm thấy bản thân mình thật là thiệt thòi.

Cảm thán cho số phận bản thân được một lúc anh mới ngồi dậy, nhẹ nhàng bế Cố Cẩm Sơ lên:

"Đi tắm... Tắm xong anh bôi thuốc lại cho em."

Cố Cẩm Sơ vốn dĩ đã rất mệt, mi mắt cô đã không còn nhấc lên nổi, cô như con mèo nhỏ, cào cấu vào người Lục Chính Minh kháng nghị:



"Không tắm... Mệt lắm... Em muốn ngủ."

"Vậy em cứ ngủ đi... Anh làm hết thay em."

Lục Chính Minh vẫn dịu dàng hôn lên má cô. Một đường bước thẳng vào phòng tắm, đến lúc nước trong bồn dâng đến ngực Cố Cẩm Sơ đã yên giấc từ bao giờ, Lục Chính Minh khẽ cười, tỉ mỉ lau sạch người cho cô còn tránh đụng vào những vết thương trên da thịt. Sau khi tắm xong anh bế cô trở lại giường bôi thuốc cho cô, xong việc còn thuận tay ôm người vào lòng mà đi ngủ.

***

Cố Cẩm Sơ ngủ một mạch đến trưa hôm sau, đến khi thức dậy cô chỉ thấy toàn thân đau nhức rã rời, những chuyện xảy ra đêm qua đều như thước phim tua nhanh trong đầu cô, còn chưa kịp định thần một giọng nói quen thuộc khe khẽ bên tai cắt ngang những suy nghĩ vặn vặt của cô:

"Dậy rồi sao?" Lục Chính Minh ngủ nông, cảm thấy người trong lòng chuyển động liền mở mắt ra nhìn cô.

Cố Cẩm Sơ lúc này mới ý thức được mình đang nằm gọn trong tay của Lục Chính Minh, cô giật mình, muốn đẩy anh ra, thì hông đã bị giữ chặt, giọng nói khàn đục lên tiếng:

"Muốn chạy sao? Đêm qua đã nói không được bỏ mặc anh mà."

Cố Cẩm Sơ xấn hổ muốn kiếm liền cái gì đội vào đầu, đêm qua vì bị kích thích cô lại đi năn nỉ Lục Chính Minh làm tình với mình, đã vậy còn đồng ý mấy cái điều kiện dở hơi mà anh đưa ra.

Cố Cẩm Sơ cố gắng bình tĩnh, giương mắt nhìn Lục Chính Minh nói:

"Lời nói của người bị chơi thuốc mà anh cũng tin được..."



Lục Chính Minh nghe vậy không những không tức giận lại còn bật cười như một tên điên, ẩn ý hỏi lại cô:

"Vậy không bị chơi thuốc có tính không?"

Cố Cẩm Sơ bất đắc dĩ gật đầu, cô cũng hết đường thoát rồi, không nói như vậy tên này tha cho cô chắc, nào ngờ cô vừa ngước mắt lên, từ trong điện thoại của Lục Chính Minh đã truyền đến một dư âm quen thuộc

"Ông biết Lục Thị chứ... Tôi là người phụ nữ của Lục Chính Minh... Nếu ông dám động vào tôi... Anh ấy sẽ không tha cho ông."

Đoạn ghi âm này cứ bị Lục Chính Minh tua đi tua lại nhiều lần, khoé miệng thì cười một cách trơ tráo, làm Cố Cẩm Sơ tức đến phát run, nhưng không làm sao kiu anh dừng phát nó lại được

Cố Cẩm Sơ còn đang không biết phải đối diện thế nào thì giọng nói trầm thấp của Lục Chính Minh đã vang lên bên tai cô:

"Là em nói đó... Em là người phụ nữ của anh... Lúc này em rất tỉnh táo."

Cố Cẩm Sơ thẹn không biết giấu mặt đi đâu, cô nói để hoãn binh thôi mà, tên này sao lại có đoạn ghi âm này chứ? Đúng là sao lại có? Cố Cẩm Sơ trong cơn hoảng loạn dọ hỏi Lục Chính Minh:

"Sao anh lại có nó?"

Lục Chính Minh im lặng một hồi, anh nhìn cô thật lâu mới lên tiếng:

"Bọn họ đặt máy quay lén trong phòng."

Lục Chính Minh dừng lại một hồi ôm chặt cô vào lòng như muốn dỗ dành cô, anh thật sự không dám tưởng tượng nếu anh không đến kịp điều gì sẽ xảy đến với cô gái của anh. Buổi sáng hôm nay khi anh thức dậy, bảo vệ đã đến để đưa máy quay lén trong căn phòng đó cho anh, anh mở lên xem những gì đã diễn ra trước khi anh vào phòng, càng xem trái tim anh càng như có ai đó bóp nghẹt lại, Sơ Sơ của anh bị đánh đập dã man như thế, cả video này anh muốn thiêu hủy hết toàn bộ chỉ duy đoạn cô nói mình là người phụ nữ của anh thì cắt ra lưu vào điện thoại mình, lưu giữ như bảo vật.