Đến Khi Nhìn Lại Đã Không Có Em

Chương 48: Giằng co




Lão ta nghe thấy lời Cố Cẩm Sơ, bước chân đang tiến gần đến cô chững lại trong chốc lát, ông ta nhìn Cố Cẩm Sơ nghi hoặc, nếu thật sự cô có quan hệ gì đó với Lục Chính Minh chẳng phải ông tự tìm đường chết sao, nhưng lão ta cũng là một con cáo già trên thương trường nhiều năm, lão cũng không vì một lời nói nhận bừa của Cố Cẩm Sơ mà sợ hãi, lão ta quét mắt nhìn Cố Cẩm Sơ thật kĩ, thấy được biểu cảm lo lắng và hi vọng trong ánh mắt cô lão ta nhếch miệng cười, trào phúng nói:

"Xem em sợ chưa kìa... Chẳng phải là bạn gái của Lục Chính Minh sao... Gan lại nhỏ vậy... Anh cũng muốn nếm thử mùi vị mà Lục Chính Minh từng chơi qua đó... Haha."

Lão ta cười lớn, sang sảng cả căn phòng, Cố Cẩm Sơ ý thức được lão ta không hề sợ lời hù doạ của cô, Cố Cẩm Sơ dùng hết sức mình lùi về sau đến khi lưng chạm vào thành giường lạnh lẽo cô mới biết mình đã hết đường chạy, trong đầu cô lúc này chỉ nhớ đến Lục Chính Minh, cô mong anh có thể đến cứu cô, rõ ràng là người cô không muốn gặp nhất nhưng trong thời khắc này cô lại hi vọng anh xuất hiện trước mặt mình đến nhường nào.

Lão Lưu dần dà bỏ đi tắm khăn vắt ngang hông của lão xuống, ánh mắt *** **** đi về phía Cố Cẩm Sơ, lão ta hung hăng nắm một chân cô giật mạnh khiến cả thân thể trườn người xuống giường. Cố Cẩm Sơ lúc này chỉ có sợ hãi và tuyệt vọng cô hết lớn trong vô thức:

"Chính Minh cứu em... Cứu em..."

Lão Lưu nghe người con gái trước mặt đã năm trên giường lão ta còn luôn miệng gọi tên người đàn ông khác thì cảm thấy mất hứng, lão ta vung tay tát vào hai bên má Cố Cẩm Sơ quát lớn:

"Có im miệng không hả con điếm này... Hôm nay tao sẽ chơi mày đến khi mày chỉ có thể gọi tên tao."

Cố Cẩm Sơ bị tát hai cái đau đến mơ hồ, đôi mắt cô ngấn lệ nhìn gã đàn ông trước mặt đang thô bạo xé chiếc đầm liền thân của cô, Cố Cẩm Sơ muốn đẩy lão ra nhưng tay lại chẳng có lực, cô bất lực van xin lão ta:

"Xin ông đừng mà... Xin ông."

Lão Lưu thấy bộ dáng cầu xin thảm thiết của cô lại càng thêm kích thích, lão ta cười tà ***, vươn người lấy một hộp thuốc trên tủ đầu giường, đổ ra một viên nhét nhanh vào miệng Cố Cẩm Sơ.

"Cầu xin gì chớ... Một lát nữa thôi em sẽ phải cầu xin anh chơi em."

Cố Cẩm Sơ bị một vật thể lạ đổ vào miệng cô muốn nhả ra nhưng miệng đã bị lão ta bịt chặt ép cô nuốt xuống,

Cố Cẩm Sơ rất sợ những điều cô đang nghĩ, nhưng rất nhanh điều cô sợ thật sự đã tới, cả thân thể Cố Cẩm Sơ nóng lên, cô khó khăn hít từng ngụm khí lạnh, đôi mắt lờ mờ nhìn lão ta.



Lão Lưu thấy cô đã có phản ứng liền nhếch miệng cười khinh bỉ, lão ta vươn tay tới muốn cởi đi áo ngực của cô, nhưng Cố Cẩm Sơ không biết làm sao lại có sức vùng dậy, cô cầm lọ hoa trên tủ đầu giường quất mạnh vào đầu lão, tiếng lọ hoa vỡ nát văng vẳng trong không trung hoà lẫn vào tiếng hét chói tai như bị ai thọc tiết của lão Lưu,

Cố Cẩm Sơ không nhanh không chậm cầm lấy miếng thủy tinh rơi vãi trên giường găm vào lòng bàn tay mình để lấy lại sự tỉnh táo, cơn đau ê ẩm khiến cô hồi phục lại một chút ý thức, liếc nhìn lão già đang quằn quại ôm đầu mình.

Lão Lưu bị một cú đánh bất ngờ đập vào đầu đau đớn, khi thấy máu từ từ nhỏ giọt đến mang tai mình, lão ta hung ác nhìn chằm chằm người con gái đang ở gắng nép vào một góc giường, gằn giọng quát lớn:

"Mẹ kiếp... Con điếm này mày dám đánh tao."

Lão ta vừa nói xong liền như con chó điên lao vào vật mạnh Cố Cẩm Sơ xuống giường, những mãnh vỡ thủy tinh còn xót lại găm vào da thịt cô, dòng máu đỏ chảy ra như những bông hoa hồng nở rộ trên chiếc ga giường trắng muốt, Cố Cẩm Sơ đau đớn hét lên, lão ta thì như con thứ dữ liên tục tát vào mặt cô và thúc mạnh vào hông cô, Cố Cẩm Sơ liên tục bị tác động vật lí cô đến sức cũng không còn mà kêu đau nữa. Những giọt nước mắt tuyệt vọng chảy xuống sườn mặt, trong khoảnh khắc tưởng như mình sắp chết ấy cô nhìn thấy mẹ, thấy bà, thấy Dương Huệ Anh, và rồi người đàn ông cô yêu nhất mơ hồ xuất hiện trong tâm trí.

Rầm.

Cánh cửa phòng bị đạp mạnh, Lục Chính Minh chưa kịp bước vào, cảnh tượng trước mắt trong phòng đã làm anh sợ đến hồn vía thất kinh, Sơ Sơ của anh nằm trên chiếc giường đầy máu, quần áo không lành lặn, lại còn bị gã đàn ông trước mặt vung tay đánh đập.

Tia lý trí cuối cùng của Lục Chính Minh dường như mất hết, anh xông vào phòng quật mạnh lão Lưu xuống sàn nhà, hai người bảo vệ khách sạn nhanh chóng chạy vào khống chế lão, Lục Chính Minh cởi áo của mình khoác lên người Cố Cẩm Sơ, ôm chặt cô vào lòng, giọng anh nghẹn lại giống như sắp khóc lo lắng nói với cô:

"Sơ Sơ... Sơ Sơ.... Anh xin lỗi... Anh đến muộn rồi."

Khoảnh khắc Lục Chính Minh xuất hiện ở trước cửa, Cố Cẩm Sơ tưởng rằng mình đang nằm mơ, cho đến khi cô yên ổn nằm trong vòng tay ấm áp của anh cô mới biết mọi thứ là thật Lục Chính Minh thật sự đến cứu cô rồi. Cố Cẩm Sơ như được giải thoát, cô khóc lớn vùi mặt vào lồng ngực của Lục Chính Minh.

"Chính Minh... Anh đến rồi... Em sợ... Em sợ lắm."

Lục Chính Minh đau lòng vuốt ve mái tóc đã ướt đẫm mồ hôi của cô, hôn lên trán cô thì thầm:

"Không sao rồi... Có anh ở đây, không ai được ức hiếp em.