Đến Khi Nhìn Lại Đã Không Có Em

Chương 47: Tính kế




Cố Cẩm Sơ sau khi xuất viện lập tức quay lại đoàn phim, chỉ là bây giờ bên cạnh cô xuất hiện thêm một "trợ lý" không tuyển mà tự sấn tới. Cố Cẩm Sơ lắc đầu ngao ngán nhìn Lục Chính Minh quần sooc đen, áo phông trắng đứng bên cạnh nhìn cô. Cô không thể đuổi anh đi vì đạo diễn còn không dám đuổi cái người này.

Cố Cẩm Sơ quăng cho Lục Chính Minh một cái nhìn thật sắc, gắn giọng hỏi anh:

"Lục tổng... Công ty anh phá sản rồi sao mà lại rảnh rỗi chạy đến đây?"

Lục Chính Minh cười cười ngồi xuống đối diện với cô, nhỏ giọng trả lời:

"Sơ Sơ... Em đừng có nói vậy... Phá sản rồi tiền đâu anh nuôi em."

"Ai cần anh nuôi." Cố Cẩm Sơ tức đến đỏ mắt, quát lớn vào mặt Lục Chính Mình, khi thấy mọi người trong đoàn đều bị tiếng hét của cô thu hút quay lại nhìn về phía hai người, Cố Cẩm Sơ mới ngại ngùng cúi mặt xuống, oán giận nhìn Lục Chính Minh.

Ở phía gần đó Kiều Y Vũ nhìn hai con người liếc mắt đưa tình, lửa giận bừng bừng, độc ác nhìn Cố Cẩm Sơ, những ngón tay của cô ta ghim chặt vào da thịt, lạnh giọng nói với Chu Mạn:

"Định làm gì cô ta?"

Chu Mạn nhếch miệng cười đắc ý, nhỏ giọng thì thầm vào tai Kiều Y Vũ

Kiều Y Vũ thoáng giật mình, ngờ vực hỏi lại:

"Có chắc sẽ thành công không?"

"Chắc mà... Cô bỏ tiền, tôi bỏ sức... Chắc chắn khiến cô ta thân bại danh liệt." Chu Mạn đáy mắt lộ ra một tia tàn độc trả lời Kiều Y Vũ.

***

Vì chuyện cô không ăn uống đầy đủ mà phải nhập viện, Lục Chính Minh quyết định túc trực ở đây lo cho vấn đề ăn uống của Cố Cẩm Sơ, anh tìm hiểu thực đơn dinh dưỡng ít làm tăng cân rồi dặn nhà hàng nấu riêng cho cô. Cố Cấm Sơ ngày nào cũng bị anh ép ăn đủ bốn bữa, cô uất ức nhưng lại không làm được gì.

Chuyện tin tức bôi đen Cố Cẩm Sơ trên mạng, Mai Uyên Phương đã nói với cô các bài báo đó đều đã bị gỡ bỏ, tài khoản bình luận phỉ báng cô đều bị hack mất, không những vậy trên mạng còn có một group fan của cô, lượng fan tăng liên tục làm chính cô ấy cũng nghi ngờ có người bỏ tiền mua fan. Cố Cẩm Sơ vừa nghe đã hiểu những chuyện này do ai làm, Lục Chính Minh nói để anh xử lý cô còn tưởng anh chỉ nói suông, không ngờ chỉ trong một ngày anh liền xử lý triệt để chuyện đó, điều này khiến Cố Cẩm Sơ vô tình nảy sinh hảo ý với Lục Chính Minh, mặc dù vẫn mắng chửi anh nhưng không còn bài xích anh như lúc đầu nữa.

***



Buổi tối hôm đó đạo diễn tổ chức tiệc cho tất cả mọi người trong đoàn phim, nữ chính như Cố Cẩm Sơ làm sao không có mặt được, vốn dĩ Lục Chính Minh sống chết muốn đi theo nhưng mà anh lại có cuộc họp online nên phải ở lại khách sạn làm việc.

Cố Cẩm Sơ ngồi một lúc, nở nụ cười xả giao chào hỏi với mọi người xung quanh bất ngờ Kiều Y Vũ đến ngồi bên cạnh cô mời cô một ly rượu, ngày hôm đó Cố Cẩm Sơ hôn mê nên hoàn toàn không biết chuyện Kiều Y Vũ có quen biết với Lục Chính Minh, Cố Cẩm Sơ lịch sự nhận lấy ly rượu nhấp một ngụm nhỏ, cô không hề hay biết Kiều Y Vũ ở trước mặt và Chu Mạn ở phía xa đều nhoẻn miệng cười, tà ác nhìn cô.

Loay hoay một chút Cố Cẩm Sơ cảm thấy đầu mình có chút choáng váng cô muốn nói với đạo diễn ra về trước thì một người phục vụ sơ ý làm đổ rượu lên váy cô.

"Xin lỗi... Xin lỗi chị..."

"Không sao..." Cố Cẩm Sơ mệt mỏi, cố gắng cười trấn an người phục vụ đó.

Chỉ là cô không biết cô có lòng tốt với người khác nhưng người ta thì lại rất đắc ý nhìn về phía Chu Mạn gật đầu khẽ cười.

Cố Cẩm Sơ nhìn thấy một thân ướt đẫm đỏ rực bên dưới, cảm thấy mình cũng không nên ở lại đây nữa cô nói với Mai Uyên Phương chuyển lời cho đạo diễn giúp mình, còn cô thì nặng nề rời khỏi phòng bao đi về phía nhà vệ sinh.

Cố Cẩm Sơ cảm thấy mình không còn nhìn rõ sự vật trước mắt nữa, hai tay cô vịn vào vách tường, khó khăn lê từng bước chân, đến khi cô rẽ vào một góc khuất vắng người cả cơ thể mất sức gục xuống sàn nhà thì lại rơi vào tay một người đàn ông, Cố Cẩm Sơ lờ mờ nhìn thấy là người phục vụ đã đổ rượu lên người cô lúc nãy.

"Đưa cô ta lên phòng đi... Ông chủ Lưu gần đến rồi."

Chu Mạn đưa một tấm thẻ phòng cho người phục vụ, gấp gáp nói với hắn.

Người phục vụ nhận lấy tấm thẻ phòng lo lắng hỏi cô ta:

"Cô ta tỉnh lại không báo cảnh sát chứ?"

"Cậu lo chuyện này làm gì? Cô ta cũng không biết cậu là ai? Với lại phục vụ ông chủ Lưu xong rồi ai biết được cô ta còn cam tâm phục vụ thêm nhiều lần nữa thì sao." Chu Mạn nở một nụ cười khó coi nhìn người phục vụ rồi lại liếc nhìn Cố Cẩm Sơ.

Thật ra cô ta đã từng nghỉ đến chuyện nếu bị Lục Chính Minh phát hiện thì sao? Nhưng cô ta lại muốn đánh cược một lần. Cô ta tự tin hai trường hợp một là Cố Cấm Sơ sẽ sợ sệt mà giấu nhẹm chuyện này, ở trong căn phòng đó cô ta cũng đã sắp xếp máy quay, cô ta muốn nắm trong tay ác chủ bài khống chế Cố Cẩm Sơ. Hai là Cố Cẩm Sơ nói chuyện này cho Lục Chính Minh, Lục Chính Minh là người như thế nào còn chấp nhận người phụ nữ đã bị người đàn ông khác chà đạp sao? Vậy thì anh ta còn quan tâm người tính kế Cố Cẩm Sơ là cô làm gì?

Nhà hàng mà bọn họ mở tiệc cũng nằm trong khách sạn mà đoàn phim đã thuê, nhờ sự đầu tư không tiếc tiền của Lục Chính Minh mà họ được ở khách sạn năm sao sang trọng, nơi đây cũng trở thành địa điểm mua vui của những ông chủ lớn, ông chủ Lưu trong miệng Chu Mạn cũng là một trong những người như vậy.

***

Mai Uyên Phương sau khi nói chuyện với đạo diễn liền đến nhà vệ sinh tìm Cố Cẩm Sơ, cô ở ngoài nhà vệ sinh chờ một lúc lâu vẫn không thấy Cố Cẩm Sơ trở ra nên đã đi vào đó tìm, một vòng tìm kiếm vẫn không thấy bóng dáng Cố Cẩm Sơ đâu, Mai Uyên Phương cảm thấy không ổn, cô gấp gáp gọi cho Lục Chính Minh.



Lục Chính Minh vừa mới họp xong đang tính tự mình đi xuống nhà hàng đón Cố Cẩm Sơ thì lại nhận được điện thoại của Mai Uyên Phương, anh bắt máy chưa kịp nói gì, người ở đầu dây bên kia đã cướp lời nói một mạch:

"Lục tổng... Không thấy chị Sơ Sơ đâu nữa... Chị ấy nói đi vệ sinh nhưng mà em tìm khắp nơi rồi không có thấy."

Lục Chính Minh nghe cô ấy nói, trong lòng anh một cảm giác lo lắng, sợ hãi bất giác ập tới, anh cố gắng lấy lại bình tĩnh hỏi cô ấy:

"Sơ Sơ trước đó có biểu hiện gì bất thường không?"

"Có ạ... Chị ấy đột nhiên cảm thấy bị choáng... Giờ em phải làm sao đây?"

Lục Chính Minh lấy tay day trán mình, anh dường như nghĩ tới một chuyện gì đó, trong giới showbiz này chuyện đen tối đó không phải là hiếm, Sơ Sơ của anh không biết là ai tính kế như thế này. Lục Chính Minh dặn Mai Uyên Phương bình tĩnh, còn anh gấp gáp đến phòng bảo vệ, yêu cầu trích xuất Camera đoạn đường từ phòng bao đến nhà vệ sinh vào khoảng thời gian đó.

Những gì nhìn thấy trong camera khiến Lục Chính Minh tức đến đôi mắt hằn lên tơ máu, anh vội vàng kêu người tra thông tin phòng tên phục vụ đưa cô vào, dùng hết sức bình sinh chạy ngay lên đó.

***

Khi Cố Cẩm Sơ lờ mờ tỉnh lại, cô nhìn thấy mình đang ở trong một căn phòng xa lạ, cô lồm cồm bò dậy, toàn thân như một cục bột nhão hoàn toàn không có sức lực.

Cạch.

Trong phòng tắm lúc này một người đàn ông bụng phệ xấu xí bước ra nhìn cô bằng ánh mắt *** dục bẩn thỉu, Cố Cấm Sơ sợ hãi rụt người lại phía sau, giọng cô khàn khàn hỏi ông ta:

"Ông là ai?"

Lão ta liếm môi một cái, thích thú nhìn cô:

"Qua đêm nay em liền biết anh là ai."

Cố Cẩm Sơ biết mình bị người ta tính kế, tay cô siết chặt tấm chăn trên giường, trong lúc này cô muốn ngồi bật dậy bỏ chạy nhưng toàn thân lại không có sức. Trong đầu cô liền hiện lên hình ảnh Lục Chính Minh, nếu cô không cứng đầu mà cho anh đi theo thì cũng sẽ không có chuyện này xảy ra, Cố Cẩm Sơ bất lực rơi nước mắt, cô nhìn lão già trước mặt tìm kiếm một chút tia hi vọng, uy hiếp ông ta:

"Ông biết Lục Thị chứ... Tôi là người phụ nữ của Lục Chính Minh... Nếu ông dám động vào tôi... Anh ấy sẽ không tha cho ông."