Đến Khi Nhìn Lại Đã Không Có Em

Chương 39: Không thân




Dương Chí Viễn đối với cái nhìn chết chóc của Lục Chính Minh cũng không mấy lo sợ, anh ấy nhẹ giọng thách thức Lục Chính Minh:

"Được rồi... Nếu em cũng để ý em ấy thì chúng ta cạnh tranh công bằng."

Lục Chính Minh cười như không cười liếc nhìn Dương Chí Viễn hất tay anh ra khỏi vai mình, trầm giọng nói:

"Anh không thắng nổi đâu... Rút lui sớm đi."

Nói xong Lục Chính Minh đi về phía Dương Huệ Anh và Cố Cẩm Sơ đang ngồi, lặng lẽ ngồi xuống bên cạnh Cố Cẩm Sơ, Cố Cẩm Sơ cảm nhận bên cạnh mình lún xuống, liếc nhìn sang thì thấy Lục Chính Minh cười với mình, cô mặt lạnh tanh nhìn anh, làm như không thấy gì quay sang nói chuyện tiếp với Dương Huệ Anh:

"Anh Thừa Huân và Nam Nguyên không đến sao?"

"Anh Thừa Huân là quân nhân mà... Anh ấy rất bận... Còn Nam Nguyên đang bận làm luận văn tốt nghiệp rồi."

Lục Chính Minh ngồi kế vừa lột vỏ quýt vừa lắng nghe cuộc trò chuyện của hai người, khi nghe Cố Cẩm Sơ nhắc đến Diệp Thừa Huân cùng Hoàng Nam Nguyên ngón tay anh vô thức xuyên mạnh vào trong múi quýt miệng thì thầm một mình: "Em hỏi họ làm gì? Nhìn anh một cái còn không nhìn."

Hành động của Lục Chính Minh đã lọt tất cả vào mắt Dương Chí Viễn, anh ấy nhìn Cố Cẩm Sơ rồi lại nhìn Lục Chính Minh một cách thâm sâu, Dương Chí Viễn khẽ cười vuốt căm nghĩ: "Hóá ra là vậy... Em giấu kĩ quá đó Lục Chính Minh." Thật ra Dương Chí Viễn nhớ lại điều mà Dương Huệ Anh nói với mình, Lục Chính Minh nói chở

Dương Huệ Anh biết anh đã có người mình yêu, lúc trước Dương Chí Viễn còn thắc mắc là ai không ngờ lại là Cố Cẩm Sơ. Từ em rể biến thành tình địch, Dương Chí Viễn cảm thấy cuộc cạnh tranh này cũng rất thú vị, quan trọng là anh nhận ra được Cố Cẩm Sơ không có thiện cảm với Lục Chính Minh cho lắm, nên anh ấy nghĩ mình đã nắm chắc phần thắng.

***

Bữa tiệc kết thúc, Dương Chí Viễn liền ngỏ lời muốn đưa Cố Cẩm Sơ về nhà, cô vừa định từ chối thì đã bị Dương Huệ Anh nhét lên xe:

"Tối rồi... Anh tớ đưa cậu về an toàn hơn mà."



Dương Chí Viễn cũng nhanh chóng lên xe ngồi vào ghế lái của mình, khi anh định hỏi Cố Cẩm Sơ địa chỉ nhà, thì cửa sau đã bị mở ra, một bóng dáng quen thuộc ngồi hùng hổ ngồi vào xe Dương Chí Viễn.

Dương Chí Viễn và cả Cố Cẩm Sơ đều giật mình liếc nhìn người đằng sau, chưa đợi Dương Chí Viễn lên tiếng hỏi thì Lục Chính Minh đã trầm giọng nói:

"Em uống rượu không lái xe được... Anh đưa em về dùm được không?"

Cố Cẩm Sơ cảm thấy người này là đang cố ý gây chuyện nhưng đây không phải xe của cô nên cô không lên tiếng.

Dương Chí Viễn cười ẩn ý nhìn Lục Chính Minh, anh thoải mái gật đầu, Lục chính Minh nhìn Dương Chí Viễn cảm thấy có gì đó không đúng nhưng tiếp theo anh đã biết vì sao lại có cảm giác như vậy.

Dương Chí Viễn từ ghế lái của mình chồm người qua thắt dây an toàn cho Cố Cẩm Sơ, hành động anh rất tự nhiên khiến Cố Cẩm Sơ còn bất giác giật mình tròn mắt nhìn anh, Dương Chí Viễn lại cười rất thản nhiên đáp:

"Hành động lịch lãm của một quý ông thôi mà."

Đúng là chỉ một hành động nhỏ nhưng người phía sau đã tức nổ đom đóm, hai tay Lục Chính Minh bấu chặt vào đầu gối nhưng vẫn giữa thẳng lưng nhìn chằm chằm Dương Chí Viễn, Lục Chính Minh có thể nhìn thấy Dương Chí Viễn đang nhếch môi cười mình, anh giận đến run người nhưng không làm gì được.

Dương Chí Viễn ngồi về ghế lái, nhẹ giọng hỏi Cố Cẩm Sơ:

"Đia chỉ nhà em ở đâu?"

Cố Cẩm Sơ ái ngại vì người ở đằng sau, nhưng không thể không trả lời Dương Chí viễn:

"Dạ... 354 đường Hoàng Hoa..."

Lục Chính Minh nghe thấy địa chỉ nhà cô hai mắt như phát sáng, mục đích anh ngồi lên chiếc xe này không chỉ là để Dương Chí Viễn không thể ở riêng cùng Cố Cẩm Sơ mà còn là vì để biết địa chỉ nhà cô.

Chiếc xe từ từ lăn bánh chạy khỏi khuôn viên Dương gia, trên xe chỉ có Dương Chí Viễn là cười cười nói nói,



Dương Chí Viễn cố ý hỏi Cố Cẩm Sơ:

"Sơ Sơ... Em có ngại khi anh đưa Chính Minh về nhà trước mới đưa em về nhà không?"

"Dạ không ạ? Anh cứ đưa anh Lục về trước đi." Cố Cẩm Sơ có thể ngại sao? Cô còn thấy vui là đằng khác.

Lục Chính Minh nghe thấy lời này liền vội vàng lớn giọng từ chối:

"Không... Không cần... Đưa cô ấy về trước." Anh liếc nhìn Dương Chí Viễn, cái tên này muốn vứt anh xuống trước để có thể ở một mình với Cố Cẩm Sơ à, không có dễ như vậy đâu.

Dương Chí Viễn thừa biết Lục Chính Minh sẽ không chịu, anh cũng không quan tâm lắm tiếp tục chọc ngoáy Lục Chính Minh:

"Sơ Sơ... Sao em lại gọi Chính Minh là anh Lục nghe xa cách vậy... Chẳng phải em đều gọi tên của anh, Thừa Huân và cả Nam Nguyên sao?"

Mặt Lục Chính Minh đen như đít nồi, tên này chắc chắn là cố ý, hạ thấp địa vị của anh trong lòng cô, mà không cần Dương Chí Viễn hạ thấp, Lục Chính Minh cũng tự biết địa vị của mình thấp đến mức nào rồi.

Cố Cẩm Sơ không hiểu vì sao hôm nay Dương Chí Viễn lại kì lạ như vậy, không lẽ anh ấy biết mối quan hệ trước đó của mình và Lục Chính Minh, cô khẽ nuốt nước bọt bình tĩnh nói:

"Dạ... Em với anh Lục cũng không thân nên gọi tên thất lễ lắm ạ."

"Haha... Đúng rồi không thân... Không thân mà." Dương Chí Viễn cười lớn đắc ý nhìn Lục Chính Minh qua gương chiếu hậu.

Nghe thấy Cố Cẩm Sơ từ chối phũ phàng mối quan hệ với mình như vậy, Lục Chính Minh đã buồn đến rã ruột lại còn bị Dương Chí Viễn cười nhạo anh không nhịn được mà cúi gằm mặt lẩm bẩm:

"Không thân sao? Cả người em có chỗ nào mà anh không thân chứ... Nhóc con lừa đảo.