Đến Khi Nhìn Lại Đã Không Có Em

Chương 38: Cô ấy là của tôi




Trong sảnh tiệc của Dương gia, Lục Chính Minh đứng một góc nhìn trái ngó phải tìm kiếm bóng dáng của Cố Cẩm Sơ, chỉ tiếc là đến một sợi tóc của cô cũng không nhìn thấy, đang thất vọng tràn trề thì Dương Chí Viễn và Dương Huệ Anh đi tới bên cạnh, Dương Chí Viễn nâng ly rượu trong tay lên mời Lục Chính Minh, cười nói:

"Nào... Mời em rể hụt một ly."

"Anh..." Dương Huệ Anh bên cạnh nghe thấy lời này liền đánh mạnh vào vai Dương Chí Viễn, ái ngại nhìn Lục Chính Minh.

Lục Chính Minh lại không có cảm giác khó chịu gì, anh khẽ cười cạn ly với Dương Chí Viễn, cả ba vui vẻ cười nói với nhau, Dương Chí Viễn đột nhiên nhìn đồng hồ, quay sang hỏi Dương Huệ Anh:

"Sơ Sơ chưa tới sao?"

"À... Hôm nay cậu ấy phải tham gia tiệc đóng máy nên đến hơi muộn." Dương Huệ Anh nhấp một ngụm rượu nhàn nhã trả lời anh.

Lục Chính Minh nghe thấy hai người họ nói về Cố Cẩm Sơ, bất giác ngỡ ngàng hỏi Dương Huệ Anh:

"Tiệc đóng máy gì chứ?"

"Thì tiệc đóng máy của bộ phim cậu ấy đóng ấy... Cậu ấy mấy tháng trước được anh Chí Thành mời đóng nữ chính bộ phim do chính anh ấy đạo diễn..." Dương Huệ Anh vừa nói vừa lấy điện thoại nhắn tin cho Cố Cẩm Sơ.

Dương Chí Viễn bên cạnh liền tặc lưỡi, luyến tiếc lên tiếng:

"Vì em ấy bận đóng phim anh muốn theo đuổi em ấy cũng không được... Em ấy chia tay với tên cặn bã kia lâu như vậy rồi anh vẫn chưa có cơ hội tấn công nào."



"Thì anh kiên trì đi... Cậu ấy cũng cần thời gian để quên đi tên khốn đó mà... Thời gian trước cậu ấy cứ hở chút là thẩn thờ, lúc thì dùng nước mắt mà rữa mặt... Em mà biết tên khốn đó là ai, em sẽ cho anh ta đoạn tử tuyệt tôn."

Dương Huệ Anh vừa tức giận nói vừa làm hành động một cây kéo cắt phập xuống.

Lục Chính Minh bên cạnh im lặng lắng nghe cuộc trò chuyện của hai người, lúc đầu khi nghe Dương Chí Viễn muốn theo đuổi Cố Cẩm Sơ tay anh vô thức siết chặt ly rượu đang cầm, khi nghe Dương Huệ Anh nói cô ngày nào cũng đau lòng mà khóc trong lòng dâng lên cảm giác xót xa, tội lỗi vì những hành động của mình ngày đó, lại nghe Dương Huệ Anh muốn cho tên khốn là anh đoạn tử tuyệt tôn thì bất giác dùng tay che nơi đó của mình lại, cảm giác hơi sợ nhìn chăm chăm cô nàng.

Dương Chí Viễn thở dài, lại lên tiếng hỏi Dương Huệ Anh:

"Mà sao Sơ Sơ lại làm việc cật lực vậy, em ấy làm đến không thấy một ngày nghỉ... Cứ như vậy sức khỏe nào chịu nổi."

Dương Huệ Anh suy nghĩ nhớ lại điều gì đó rồi mới trầm giọng trả lời anh:

"Em nghĩ là do năm trước bà của Sơ Sơ bị tai nạn, cần 200 triệu để phẫu thuật, em cũng không biết Sơ Sơ vay mượn ai mà có 200 triệu gửi về quê... Chắc là cậu ấy giờ đang cố gắng làm việc để trả nợ cho người ta." Cô ấy dừng lại một chút tức giận dậm chân một cái rồi nói tiếp, "Em cũng vì chuyện này mà giận cậu ấy một thời gian, chuyện lớn như vậy mà không nói với em, em cũng có tiền cho cậu ấy mượn mà."

Dương Chí Viễn xoa đầu cô nàng, thấp giọng nói:

"Tiền bạc vốn là vấn đề rất nhạy cảm, nhiều người thân thiết với nhau vô cùng nhưng cũng vì tiền mà trở mặt với nhau... Có lẽ Sơ Sơ cũng sợ như vậy nên mới không nhờ em."

Lục Chính Minh nghe thấy điều này thì bất giác run người, anh nhớ lại ngày hôm đó, cô đã nhanh chóng đồng ý lời đề nghị của anh "Vậy... Vậy anh cho tôi 200 triệu được không?" Câu nói đó như một thước phim tua nhanh trong đầu Lục Chính Minh, lúc này anh chỉ có một suy nghĩ hóa ra mọi chuyện là như vậy, hóá ra từ đầu đã hiểu lầm cô, còn nhiều lần vịn vào chuyện đó sỉ nhục cô, Lục Chính Minh ngước mắt nhìn Dương Huệ Anh, anh muốn hỏi cô ấy chuyện gì đó, nhưng mà cả Dương Huệ Anh cùng Dương Chí Viễn đều đã quay đầu vui vẻ đi về phía cửa, Lục Chính Minh đưa mắt nhìn theo hướng đi của họ anh nhìn thấy Cố Cẩm Sơ đang bước vào, ánh mắt Lục Chính Minh không giấu được sự vui vẻ và nhung nhớ cô, anh cũng theo hai anh em nhà họ Dương mà bước đến gần cô.

Dương Huệ Anh suýt xoa nhìn Cố Cẩm Sơ tán thưởng:



"Tiểu Sơ Sơ... Không ngờ đó nha mới mấy tháng thôi đã thay đổi như thế này rồi."

Cố Cẩm Sơ khi vừa bước vào đã bắt gặp ánh mắt Lục Chính Minh nhìn mình nhưng cô lờ đi quay sang cười nói với

Dương Huệ Anh:

"Tiệc đóng máy mà, mình phải chỉn chu một chút, còn chưa kịp tẩy trang nữa."

"Sao phải tẩy trang... Như vậy đẹp mà... Quyến rũ chết người luôn đúng không anh hai?" Dương Huệ Anh vừa nói vừa quay sang nháy mắt với Dương Chí Viễn đang nhìn Cố Cẩm Sơ đắm đuối.

Dương Chí Viễn hoàn hồn, khẽ cười gật đầu:

"Rất đẹp mà..."

Lục Chính Minh lúc này mới quan sát từ trên xuống dưới Cố Cẩm Sơ, cô hôm nay mặc một chiếc đầm dạ hội ôm body màu đỏ rực vô cùng quyến rũ để lộ hết đường cong trên cơ thể, mái tóc đen được uốn xoăn bồng bềnh thả xuống ngang lưng, ngay cả cách trang điểm cũng xinh đẹp sắc sảo vô cùng, Lục Chính Minh nhớ lại cô trong quá khứ đều ăn mặc rất nhẹ nhàng, bình thường nếu không có việc gì cô cũng sẽ không trang điểm, nhưng hôm nay hình tượng của Cố Cẩm Sơ như thế này lại làm cho Lục Chính Minh như bị thôi miên, anh nhìn cô chăm chằm không rời mắt. Lục Chính Minh hiện giờ chỉ hận không thể đem giấu cô trong nhà mình, không để tên đàn ông nào được phép nhìn thấy bộ dạng quyến rũ này của cô. (1

Dương Chí Viễn nhìn thấy Lục Chính Minh cứ nhìn Cố Cẩm Sơ không rời mắt, thì hất vai anh một cái, thì thầm vào tai Lục Chính Minh nói:

"Này... Anh nhắm trước rồi... Em đừng có không biết điều như vậy..."

Lục Chính Minh nghe Dương Chí Viễn nói liền liếc nhìn Dương Chí Viễn như muốn ăn tươi nuốt sống anh ấy, trong đầu Lục Chính Minh bây giờ chỉ hận không thể nói cho tất cả mọi người biết "Cô ấy là của tôi... Cố Cẩm Sơ là của tôi." Nhưng anh sợ nói xong sẽ có Cố Cẩm Sơ sẽ bóp chết anh nên đành ngậm miệng lại.