Đến Khi Nhìn Lại Đã Không Có Em

Chương 22: Dựng hiện trường giả




Cố Cẩm Sơ vui vẻ gật đầu, khi cô rời khỏi người anh thì lại ngửi thấy mùi máu thoang thoảng trong không khí thì nhíu mày khó chịu, cô nhìn xuống phía dưới thấy bàn tay đẫm máu của anh thì căng thẳng lo sợ hỏi:

"Anh làm sao vậy?"

Lục Chính Minh không mặn không nhạt trả lời:

"Đánh nhau với thằng chó kia."

Cố Cẩm Sơ trừng mắt nhìn anh, cô có hơi tức giận, hậm hực nói:

"Anh là trẻ con sao... Còn đánh nhau với hắn."

Lục Chính Minh nhìn cô như vậy lại cảm thấy vui vẻ vì cô đang quan tâm mình, anh hôn chụt lên môi cô một cái, nhẹ giọng bảo:

"Không sao đâu, xuống lễ tân hỏi xin một chút thuốc sát trùng với băng gạc là được... Thay đồ mau đi, ông đây đói chết rồi này."

Cố Cẩm Sơ ngoan ngoãn gật đầu, lấy quần áo đi vào phòng tắm, cô thật sự cảm thấy rất giận vì anh lỗ mãng nhưng càng hận tên Cố Nam Chi kia, nếu như cô gặp được hắn nhất định sẽ đấm hắn lại trả thù cho anh, dù sao hắn cũng không thể không có chút chí khí mà đi đánh lại con gái như cô.

***

"A... Ăn đi." - Cố Cẩm Sơ vừa làm động tác há miệng vừa đút từng muỗng cơm cho Lục Chính Minh, dù sao đây cũng là phòng bao, không ai nhìn thấy hành động xấu hổ của họ.

Lục Chính Minh vì tay bị thương mà đòi Cố Cẩm Sơ đút cho mình ăn, không ngờ cô lại không ngần ngại mà đồng ý khiến anh có chút "thụ sủng nhược kinh".

Vừa ăn anh vừa nghe Cố Cẩm Sơ lầm bà lầm bầm:

"Tên Cố Nam Chi đáng ghét hại em vừa ăn vừa phải đút cho anh."

Lục Chính Minh thấy cô như thế này lại rất đáng yêu, không nhịn được trêu chọc:

"Em đang mắng hắn hay là mắng tôi vậy? Người bảo em đút là tôi, nên em là đang chửi xéo tôi."

"Ừm... Đang chửi anh đó." Cố Cẩm Sơ lại không kiêng kị gì mà thẳng thắng gật đầu làm Lục Chính Minh suýt nữa thì mắc nghẹn.

Anh còn định mắng lại cô thì chuông điện thoại đã vang lên:

"Alo... Giám đốc Trần."



"..."

"..."

"Được, ông đợi tôi một lúc."

"..."

Sau khi Lục Chính Minh cúp điện thoại thì bắt gặp ánh mắt đáng thương Cố Cẩm Sơ nhìn anh, cô thấp giọng hỏi:

"Anh phải đi đâu sao?"

"Um... Tôi phải đi gặp đối tác... Em ăn xong tự về khách sạn được không?" Lục Chính Minh vừa xoa đầu cô vừa dỗ dành nói.

Cố Cẩm Sơ buồn bã gật đầu nói với anh:

"Anh đi đi... Em cũng không phải trẻ con."

Lục Chính Minh luyến tiếc ôm cô thật chặt hôn lên mắt, mũi, môi của cô mỗi nơi một cái mới chịu buông ra rời đi.

Cố Cấm Sơ thở dài tiếp tục ăn đồ ăn của mình thì cánh cửa phòng bao đột ngột mở ra, người đi vào khiến cô nhìn thấy có chút tức giận, cô im lặng trừng mắt nhìn Cố Nam Chi đang thản nhiên ngồi xuống đối diện cô cười nói:

"Cấm Sơ... Chúng ta lại gặp nhau rồi."

Cố Cẩm Sơ nhìn hắn thật kĩ không biết trong lòng có tính toán gì liền đứng dậy đi đến chỗ Cố Nam Chi không nhanh không chậm giáng một đấm vào mặt hắn, hừ lạnh:

"Anh dám đánh Lục Chính Minh."

Cố Nam Chi lúc nãy bị đánh một đấm, bây giờ lại bất ngờ ăn một đấm nữa mặt có hơi nghệch ra nhưng rất nhanh lại cười lưu manh nhìn cô:

"Em gái à... Tên đó nói sao em nghe vậy hả... Là nó đấm tôi, tôi không làm gì nó cả."

Cố Cẩm Sơ không thèm nghe lời hắn nói, quay lại xách túi của mình rời đi, bữa cơm này cô ăn không vô nữa, cô chỉ trầm giọng nói với hắn:

"Tôi không biết... Nhưng Lục Chính Minh bị thương tôi đều sẽ tính nợ lên đầu anh."

Cố Nam Chi nhìn người con gái trong thì nhu mì dịu dàng, nhưng thật chất lại là một bông hồng có gai thì càng cảm thấy hứng thú, hắn ta đứng dậy đi theo sau cô nhỏ giọng lẩm bẩm:

"Càng cứng rắn... Tôi càng thích."



***

Cố Cẩm Sơ đi ra ngoài nhà hàng định bắt taxi trở về thì có một cô gái tiến lại đứng gần cô, cô không chú ý liền bị người con gái đó xịt thứ gì vào mặt, khiến cô mơ màng ngất đi, cô ta nhanh chóng đỡ cô vào chiếc xe hơi màu đen dừng ngay trước mặt không để mọi người phát hiện điều gì bất thường.

Cô gái đó là Mỹ Kỳ thư ký của Cố Nam Chi, cô ta đặt Cố Cẩm Sơ trên giường, quay đầu cung kính hỏi hắn:

"Cố thiếu... Giờ làm gì cô ta."

Cố Nam Chi nhíu mày nhìn cô ta khó chịu nói:

"Làm gì được chứ? Cô cút ra ngoài mới làm được."

Mỹ Kỳ nhanh chóng hiểu ý, lui người ra khỏi phòng canh trước cửa.

Cố Nam Chi cười khẩy, đi đến gần Cố Cẩm Sơ, hắn ta vuốt nhẹ từng đường nét trên khuôn mặt cô thoã mãn nói:

"Để tôi xem... Thằng khốn Lục Chính Minh khi biết cô đã ngủ với tôi nó sẽ phản ứng như thế nào?"

Hắn vươn tay cởi cúc áo của cô ra, nhưng chỉ được hai cúc hắn đã sửng sờ nhìn chằm chằm sợi dây chuyền mà cô đang đeo. Sợi dây chuyền ấy bằng bạch kim vốn đã ngả màu nhưng mặt dây chuyền hình bán nguyệt vẫn sáng lấp lánh, hắn vội lấy chiếc dây chuyền trên cổ mình ra nhìn thật kĩ, hắn tháo nó xuống ghép vào sợi dây chuyền của cô thì vừa khít như in, hai sợi dây chuyền đúng là một cặp. Ba hắn từng nói, sợi dây chuyền này mẹ của hắn đã đặt riêng một cặp vốn muốn để cho hắn và em gái sắp ra đời, nhưng mà sau khi bà biết ông ấy ngoại tình liền không từ mà biệt mang theo đứa bé trong bụng bỏ đi thật xa, đến nay vẫn không có tin tức. Hắn bị chấn kinh ở trong lòng lẩm bẩm nói:

"Cô ấy cũng họ Cố."

"May quá chưa làm gì, nếu thật sự là em gái của mình không phải là thiên lý bất dung sao?"

Hắn run sợ giật lấy một sợi tóc trên đầu cô xuống, nhẹ nhàng cất vào một túi Zip nhỏ, hắn phải làm rõ chuyện này, trước khi được làm rõ cô có phải em gái hắn hay không, hắn không thể đụng đến cô được.

Hắn mở mạnh cửa phòng gọi Mỹ Kỳ:

"Cô vào đây."

Mỹ Kỳ không hiểu hắn muốn gì chỉ có thể im lặng đi vào, hắn chỉ vào Cố Cẩm Sơ trên giường gằn giọng nói:

"Cô cởi đồ cho con bé, sau đó thì đắp chăn kín lại, rồi làm sao để lại vài dấu vết trên người giống như vừa trải qua chuyện đó vậy... Cô hiểu không?"

Mỹ Kỳ hơi ngơ ngác nhìn hắn, nhưng cô là một người sống như robot chỉ biết tuân thủ mệnh lệnh, cô ấy đi tới cởi quần áo cho Cố Cẩm Sơ vứt hết ra sàn, còn ngắt vài cái trên ngực trên cổ cô để bầm đỏ lên.

Cố Nam Chi thì nhắm mắt quay đi chỗ khác, sau khi Mỹ Kỳ xong việc hắn mới thong dong thay một chiếc áo choàng tắm ngồi xuống ghế nhàn nhã gọi điện thoại cho Lục Chính Minh.