Đến Khi Nhìn Lại Đã Không Có Em

Chương 21: Doạ cô




Cánh tay Cố Cẩm Sơ bị siết chặt, khuôn mặt cô nhăn nhó vì đau đớn, khó khăn gọi anh:

"Buông em ra... Đau."

Lục Chính Minh làm như không nghe thấy kéo cô vào phòng quăng mạnh cô lên giường, Cố Cẩm Sơ có thể nhìn thấy khuôn mặt đang cực kì tức giận của anh làm cô có chút sợ. Lục Chính Minh bóp chặt mặt cô gẵn giọng hỏi:

"Em với thằng chó đó nói chuyện gì?"

Cố Cẩm Sơ nắm lấy tay anh đau đớn hét lên:

"Không có nói chuyện gì cả, hắn chỉ hỏi em tên gì thôi."

Lục Chính Minh nghe thấy thế trong lòng đã nhẹ hơn, nhưng cảm giác khi nhìn thấy cô đứng bên cạnh người đàn ông khác anh vẫn không chịu nổi, anh giật mạnh dây áo choàng của Cố Cẩm Sơ xuống vùi mặt vào hõm cổ cô cắn một cái thật mạnh:

"Tốt nhất là không có chuyện gì... Tôi đã bảo tránh xa nó một chút."

Cố Cẩm Sơ thấy anh hơi vô lý thì tức giận đẩy đầu anh ra quát lớn:

"Hắn tự sáp lại gần em... Em có chủ động đi tìm hắn đâu chứ."

Nhìn thái độ của Cố Cẩm Sơ liên tục chống đối mình, Lục Chính Minh không chịu được bóp chặt eo cô, giọng điệu rất lạnh:

"Cố Cẩm Sơ... Có phải một năm qua tôi đối xử với cô tốt quá cô quên thân phận của mình là gì không?"

Cố Cẩm Sơ giật mình trân trối nhìn anh, anh nói đúng có lẽ anh đối xử với cô tốt quá làm cô quên mất mình là một tình nhân được anh mua về.

Cố Cẩm Sơ gật gật đầu, nước mắt không tự chủ được mà tuôn ra, giọng cô nghẹn lại:

"Em biết... Em biết mà."

Lục Chính Minh nhìn thấy cô khóc thì mới trấn tĩnh, anh cảm thấy mình đúng là hơi quá đáng, đúng là ghen lên thì bệnh ngu cũng tái phát doạ cô đến khóc luôn.

Anh đỡ cô dậy ôm vào lòng, vỗ nhẹ lưng cô nhỏ giọng an ủi:

"Được rồi... Xin lỗi em." Anh vừa nói vừa hôn lên khoé mắt của cô cảm nhận một chút vị mặn của nước mắt.



Cố Cẩm Sơ bấu chặt lấy áo anh, cô thút tha thút thít uất ức nói:

"Em biết em có thân phận gì... Hức... Em thật sự không có nói gì với hắn... Hức... Anh hung dữ thế làm gì?"

Lục Chính Minh để cô tựa đầu vào vai mình dỗ dành cô một lúc lâu rồi mới lên tiếng:

"Xin lỗi... Vì dự án lần này rất quan trọng nên tôi hơi căng thẳng... Đừng khóc nữa."

Cố Cẩm Sơ lại đột ngột nín ngang, ngước mắt hỏi anh:

"Dự án... Dự án có liên quan gì đến tên kia sao?"

"Um... Đấu thầu xây dựng công viên suối nước nóng gần khu vực này... Tranh với thằng chó kia." Lục Chính Minh mệt mỏi nói, anh rất khó chịu khi nhắc về Cố Nam Chi.

Cố Cẩm Sơ là người rất biết điều, công việc là chuyện quan trọng, cô không thể nhõng nhẽo làm phiền anh nữa liền gật đầu tỏ vẻ đã hiểu ý anh.

Lục Chính Minh khẽ cười hôn cô một cái:

"Tôi còn phải chuẩn bị tài liệu... Sáng mai phải đi sớm, em ngủ trước đi."

"Vậy anh làm việc của anh đi... Em nhìn anh." Cố Cấm Sơ mỉm cười vòng tay ôm lấy cổ Lục Chính Minh mà nói.

Lục Chính Minh lại bế thốc cô lên đặt xuống giường quấn chặt chăn lại quanh người cô, buồn cười nói:

"Em nhìn tôi... Tôi còn làm việc được chắc... Ngoan đi ngủ đi." Anh hôn nhẹ lên trán Cố Cấm Sơ một cái thấy cô ngoan ngoãn nhắm mắt ngủ mới đi đến bàn làm việc.

***

"Cố Nam Chi thằng vô dụng như mày vẫn thua tao thôi..." - Lục Chính Minh cười khẩy đá đểu người vừa thất bại trong cuộc đấu thầu là Cố Nam Chi.

Cố Nam Chi tức giận đến đỏ cả mắt, hắn ta đã chuẩn bị rất kĩ nhưng cuối cùng vẫn thua thảm trong tay Lục Chính Minh, hắn hận người trước mặt vô cùng nhưng lại không làm được gì.

Cố Nam Chi cố gắng lấy lại bình tĩnh, nặn ra một nụ cười đểu cáng:

"Chỉ là một công viên suối nước nóng thôi mà... Thua thì cũng chẳng sao... Nhưng mà em gái bên cạnh mày chắc gì tao đã thua."

Lục Chính Minh nghe hắn nhắc đến Cố Cẩm Sơ thì ngưng cả cười, anh túm lấy cổ áo hắn gẵn giọng:



"Mày thử động vào cô ấy xem."

"Ai da... Tao làm người rất có đạo đức đó... Nếu mà người ta không tự nguyện tao không làm gì đâu." Cố Nam Chi cười nhạt đẩy tay Lục Chính Minh ra khỏi người mình nói.

Lục Chính Minh khuôn mặt không biết cảm xúc gì, anh thật sự muốn chôn tên này tại đây nếu không phải đi tù, anh nghĩ phải nhanh chóng đưa cô về Bắc Thành, cứ dây dưa ở đây đụng trúng tên điên này không biết chuyện gì sẽ xảy ra.

Cố Nam Chi lướt qua người Lục Chính Minh nhếch môi một cái thì thầm vào tai anh:

"Đêm qua... Tao hỏi cô ấy, có muốn làm bạn gái của tao không mày nói xem cô ấy trả lời như thế nào?"

"Thằng chó..." Lục Chính Minh tức giận giáng mạnh một nắm đấm vào má trái của Cố Nam Chi.

Cố Nam Chi bị đánh đến đau nhức, khoé miệng còn chảy máu nhưng hắn lại bật cười thoã mãn, hắn đã biết Cố Cẩm Sơ có địa vị như thế nào trong lòng anh.

Hắn lau đi máu còn dính trên khoé miệng, liếc mắt nhìn Lục Chính Minh xoay lưng rời đi. Hắn thầm nghĩ cú đấm này hắn sẽ trả lại cho Lục Chính Minh sớm thôi.

Lục Chính Minh nhìn theo bóng dáng của hắn lòng tràn đầy căm phẫn, nắm tay anh ban nãy vẫn còn siết chặt, anh tức giận giáng thêm một cú đấm vào tường khiến bàn tay bật máu mới miễn cưỡng thỏa mãn trở về tìm Cố Cẩm Sơ.

***

Cố Cẩm Sơ đang ngồi trong phòng đọc sách, thấy cửa mở ra biết anh đã về liền vui mừng, đứng lên ôm chầm lấy anh, vui vẻ hỏi:

"Anh thắng rồi đúng không?"

Lục Chính Minh bất ngờ vì hành động này của cô nhưng rất nhanh đã ôm chặt lấy eo cô, nhỏ giọng bảo:

"Ừ... Thắng rồi... Sao em biết."

Cố Cẩm Sơ nhìn thẳng vào mắt anh, đôi mắt long lanh tràn ngập ý cười nói:

"Anh giỏi như vậy mà."

Lục Chính Minh khẽ cười, những tức giận vừa nãy đều bị nụ cười của cô làm cho tan biến hết:

"Ha... Giỏi nịnh thật đó... Thay đồ đi, dắt em đi ăn mừng.