Demon Princess! Can I Love You Again? (Phần 2)

Chương 18




Lời nói gió thoảng, bình tĩnh, mạch lạc đến mức giống như đang khẳng định đây là chuyện đương nhiên. Sắc mặt của Black Moon phút chốc trở nên tái mét, vội vàng hất mạnh tay cậu.Cơ thể tựa như bị một áp lực đè nặng, run rẩy lùi xa ra. Con ngươi vàng kim bất chợt lay động, mơ hồ ánh lên tia hoang mang, sợ hãi.

"Nguyệt...??!"

"Tránh ra!!!!!!!"

Gin nghi hoặc, đứng dậy thăm dò hỏi, bàn tay còn chưa chạm vào người đã bị Black Moon hốt hoảng, giật mình hất văng. Nét mặt cùng biểu hiện của lúc nãy cô xoay nhanh như chong chóng. sự tự tin, bình thản lúc nãy đã biến mất, cô bây giờ không khác gì con người chỉ toàn lo âu với sợ hãi, bên ngoài lẫn bên trong đều xây dựng một lớp phòng bị kiên cố, cẩn thận, tựa như sợ kẻ khác có thể nhìn được suy nghĩ của mình.

Không lẽ...điều cậu nói ban nãy là sự thật!?

Cô thật sự thích cậu sao!?

Nếu không thì tại sao..... Black Moon lại phản ứng dữ dội như vậy!? Cái biểu cảm này, cứ như không đánh mà khai vậy.

"Nguyệt! Em thích anh đúng không!?"

"Không có!!!"

Vừa nghe lại câu hỏi tương tự, Black Moon không chút chần chừ liền trả lời. Chỉ là, giọng điệu cùng thái độ dứt khoát, như kiểu giật mình này đã hoàn toàn bán đứng cô. Không hiểu sao, mỗi khi ba chữ "cô thích cậu" vang bên tai thì nội tâm lại ùng ùng dậy sóng. Mặc dù những lần tiếp xúc thân mật trước đó chẳng để lại cho cô chút ấn tượng gì, nhưng cứ khi nhắc đến là nội tâm lại rục rịch, lay động. Cảm giác tựa như có một dòng nước ấm vừa đau vừa nhói, chảy dọc xuyên tâm can, đồng thời cũng giống như sợi dây đàn vô hình trong lòng. Một khi không để ý thì không hay biết, nhưng khi vô tình chạm vào thì lại hiện hữu, rất rõ ràng.

Đây là thứ cảm xúc gì!?

Vì sao lại đáng sợ như thế!?

Black Moon ôm ngực, run rẩy dựa vào bàn. Gương mặt trắng toát không ngừng nổi lên một màu xanh mét. Những lúc như vậy, sự cảnh giác cùng phòng bị của cô càng cao, chỉ là bản thân đã quên mất che giấu biểu cảm khó coi trên gương mặt mình. Lo âu, sợ hãi chứng tỏ cô có tia chột dạ, mà tia chột dạ này lại là một trong những yếu tố để trả lời cho câu hỏi của cậu, giúp cho cậu có một mũi kiếm chống đỡ, từ từ bước vào thế giới suy nghĩ của cô.

Không ngờ, ban đầu bản thân cũng tính thăm dò một chút thôi, đâu có nghĩ sẽ thu được kết quả bất ngờ như vậy. Black Moon, em thực sự thích anh đúng không!?

"Nguyệt! Em rõ ràng là thích anh!"

"Không bao giờ có chuyện đó! Ngươi im đi!!!!!"

"Nhưng biểu cảm của em đã nói lên tất cả!"

"Liên quan gì chứ, ta không hề thích ngươi!!!"

"A! Không Phải Thích!? Vậy Thì Là Yêu! "

"NGƯƠI CÂM MIỆNG!!!" - Cậu càng nói, sợi dây đàn mỏng manh nhất trong lòng càng bị lộ ra. Sự cảnh giác cùng phòng bị cuối cùng trong chốc lát bị câu hỏi liên tục ấy làm

cho sụp đổ. Tâm trạng hiện tạicủa Black Moon vô cùng hoang mang, rối loạn, nó giống như những cuộn chỉ lộn xộn không tài nào tìm được nút thắt, càng cố gắng tháo gỡ chỉ càng khiến chúng thêm rối bời.

Đừng có nói nữa! Im đi! Im đi! - Tiếng nói từ trong suy nghĩ gào thét.

Phát hiện trong ánh mắt có điểm chột dạ, Gin lập tức xác định,thì ra mình vẫn có vị trí bên trong cô. Dù nó không hiện ra nhưng khi chạm vào thì lại thấy rất rõ, giống như hơi thở cho dù có yếu ớt nhưng khi bình tĩnh cảm nhận thì vẫn nghe thấy được.

Sự phát hiện này khiến cậu rất vui sướng. Ở trong màn đêm tối tăm bỗng dưng xuất hiện một ngã rẽ hy vọng.

Khóe môi bất giác không nhịn được khẽ nhếch lên nụ cười.

"Ngươi...cười gì chứ!?"

Black Moon kinh ngạc, mơ hồ thăm dò hỏi. Nhưng một lúc sau, cô nhanh chóng hồi phục tinh thần, gương mặt trắng toát bùng bùng tức giận khi phát hiện sự đắc ý tràn ngập khắp khóe môi, cảm giác giống như bị ai nắm thóp, lộ hết điểm yếu.

Rõ ràng, bản thân luôn luôn có ý nghĩ chán ghét cậu, nhưng tại sao hết lần này đến lần khác, chỉ cần một chút cử chỉ ôn nhu, dịu dàng, một chút biểu cảm âm trầm, mệt mỏi là lại khiến cô đau lòng, khiến cô không vui!?

Rõ ràng, bản thân luôn luôn tự nhắc nhở, tuyệt đối không được tỏ ra thân thiết với con người. Chúng chỉ là lũ dối trá, yếu đuối, không ai lường được ai, thế nhưng...tại sao lúc nào cô cũng bị khuất phục dưới tay cậu, dù hiện tại có biết rõ cậu là thợ săn, là kẻ cô căm ghét. Nhưng tức giận với phẫn nộ cũng chỉ dừng tại đó, cơn muốn giết người thì không tài nào nổi lên được.

Rốt cuộc là cô bị sao vậy!? Một chút lý trí bền vững cũng không có.

Cảm xúc bên trong cũng rất mâu thuẫn, thật sự không biết phải khống chế như thế nào. Chẳng lẽ, đúng như lời cậu nói. Cô thật sự thích cậu rồi sao!?

Chuyện này...! Không thể nào! thật không thể chấp nhận được! Cho dù tình yêu đối với cô đã chết, nhưng chẳng phải cô đã tự nói rằng, Huyết Tử Thiên là người đầu tiên đồng thời cũng là người cuối cùng sao!? Vì cớ gì chỉ sau cuộc buông tay ấy, trong nội tâm cô lại hiện hữu lên hình bóng của cậu. Cậu là thợ săn, cậu là con người. Cậu là một trong những kẻ từng tước đoạt đi tính mạng của mẹ. Dù có chết, cô cũng không thừa nhận điều này!!!!!!

Tuyệt đối không!

"Ta không thích và cũng không yêu ngươi! "

"Em Có thể lừa dối người khác...nhưng không thể lừa dối mình!"

"Không hề!!!!! Tại sao ta lại phải đi thích một kẻ hạ cấp như ngươi!"

"Hạ cấp thì đã sao!? Vậy thì lý do gì mà lúc nãy, một người dơ bẩn, hạ cấp như anh ôm em mà em lại không đẩy! Trừ khi em thích anh, em đau lòng cho anh nên em mới không nỡ làm như vậy! Cho dù trái tim không đập của em có sắt đá, cứng ngắc cỡ mấy thì nó cũng không biết rõ bằng trái tim thật của em! Chỉ có nội tâm em mới hiểu rõ, chỉ có nội tâm em mới cho em biết là em thật sự yêu anh!"

(Tiểu Nhã: em rất vinh dự nếu anh đạt giải quán quân người đàn ông mặt dày nhất năm, Mạ nó! Người ta còn chưa tỏ tềnh mà đã khẳng định chủ quyền! -_-)

Lời lẽ sắt bén, mạch lạc, rõ ràng, từng câu từng chữ đều trở thành chiếc khóa đóng chặt cổ họng cô. Black Moon trợn mắt, hoàn toàn nghẹn lời, sắc mặt biến hóa trắng, đỏ, xanh, vàng thực sự rất khó coi, bản thân cũng không còn điều gì để phản bác, đành cắn môi bỏ về.

Hôm nay, coi như mình có vấn đề. Nếu không, nhất định sẽ giết chết cậu!