Demon Princess! Can I Love You Again? (Phần 2)

Chương 17




Con ngươi Black Moon sáng lên, giọng nói lạnh lẽo như băng giá ngàn năm lập tức đóng băng cả người nữ sinh vừa hét. Khoảng im lặng bắt đầu bao trùm cả lớp học. Nữ sinh bị dọa lập tức mặt không còn chút máu, bủn rủn ngồi xuống, bao nhiêu dũng khí cùng tức giận ban nãy giờ đã hoàn toàn biến mất khi con ngươi đối diện với ánh mắt quỷ quyệt, cảm giác như linh hồn của mình đang bị bẻ ra thành từng mảnh.

Sát khí!

Là sát khí!

Gin nhíu mày, lo sợ suy nghĩ.

Lúc này, toàn bộ lớp học im phăng phắc, bầu không khí tích tụ từ những nỗi sợ hãi trở nên đặc quánh, khó thở vô cùng. Black Moon khép hờ mắt, khẽ nhếch mép cười, bóng dáng bình thản, ung dung quay về chỗ cũ, từ cặp sách lấy ra đống vở ghi chép rồi ngồi say sưa nghiên cứu như xem chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.

Bây giờ, tất cả mọi người chỉ mong sao cho hết tiết, có thể nhanh chóng thoát khỏi cái nơi u ám, khó thở này.

Thời gian đang trôi....

KING KOONG! KING KOONG! KING KOONG!

Tiếng chuông vừa vang lên giống như chìa khóa phá tan mọi xiềng xích, khiến toàn bộ học sinh trong lớp thét gào, ai ai cũng nhanh chóng lấy hết đồ bỏ vào trong cặp, phi nhanh ra khỏi cái lớp đầy rẫy hơi thở âm ti.

Duy nhất chỉ có hai người chứng kiến từ đầu tới cuối mà không hề tỏ ra sợ hãi chỉ có hắn với cậu, Sum lúc này vẫn bình thản bỏ từng cuốn vở vào cặp, con ngươi xanh lam lạnh nhạt hướng về chỗ cửa ra vào, máy móc điều khiển bước chân bỏ đi. Bản thân hắn hiện tại giống như người vô tri vô giác, hầu như không còn để ý tới bất cứ chuyện gì trên đời, suốt tiết học cho tới khi tan trường, ánh mắt lãnh đạm vẫn mãi mãi nhìn về phía chỗ trống bên cạnh.

Nội tâm thật trống rỗng!

Cạch! - Cửa phòng học đóng lại. Hiện tại trong lớp chỉ còn cô với cậu.

"Nguyệt!"

Thấy cô định bỏ đi. Như phản xạ có điều kiện, Gin nhanh chóng giật tay, lập tức kéo bóng dáng quen thuộc trở về trong lòng, tay ôm chặt gắt gao cơ thể mình ngày đêm mong nhớ mặc cho nhiệt độ giá lạnh cùng cái nhìn hờ hững của cô, tâm dù sao cũng đoán trước được điều này nên không oán trách gì cả.

Thì ra...si tình chính là như vậy...vứt bỏ tất cả tôn nghiêm lẫn kiêu ngạo của mình, cuối cùng cũng chỉ níu kéo một người quay về.

Ánh sáng lạnh lẽo, gió tuyết băng hàn. Mọi thứ như nhập lại thành một, tô điểm cho mùa đông giá lạnh chẳng mấy chốc lại khiến cho lớp học hóa thành một nơi tràn ngập giai điệu bi thương hơn. Black Moon vẫn đứng im, bất động trong lồng ngực ấm áp của cậu. Không hiểu sao, khi bị người đàn ông này níu lại trở lại, những nỗi chán ghét cùng tức giận lại tức khắc tan biến trong hơi thở ấm áp ấy. Một cảm giác nhộn nhạo, hồi hộp không thể kìm chế lại, cứ mặc kệ để cậu ôm nhưng đồng thời lý trí vẫn dâng lên những nỗi lo sợ, làm cô ngay lập tức giùng giằng khỏi người cậu.

Tại sao...cảm xúc lại mâu thuẫn như thế này!? Vừa vui vừa sợ, cứ điên cuồng khuấy đảo thần kinh cô.

Bị bất ngờ đẩy ra, một dòng nước chua xót cùng đau thương chảy dọc tâm can cậu. Gin hơi ngẩng đầu, mờ mịt đưa ánh mắt hổ phách quan sát thân ảnh, chỉ là cái nhìn khinh thường với nụ cười lạnh lẽo kia thật chói mắt làm sao.

"Tôi...nhìn ghê tởm lắm sao!?" - Gin đau lòng, khổ sở nói...nhưng đáp lại vẫn là con ngươi băng giá hờ hững, khiến bản thân thật muốn chết tâm.

Bất chợt, Black Moon đột nhiên vứt cặp sách xuống, không báo trước đè lên người cậu. Bầu không khí lạnh buốt hồn trong phút chốc trở nên ngột ngạt, khó thở. Tư thế xấu hổ, ám muội này có chút làm cậu cảm thấy không được tự nhiên, con ngươi trợn trừng lóe lên sự kinh ngạc bởi hành động kì này. Cô...lại muốn giở trò gì!?

"Thế nào!?"



"Hả!?"

"Sao nào!? Không phải ngươi thích thân thể của ta lắm ư!?"

Cầm lấy bàn tay chạm vào bộ ngực no căng, xúc giác nóng lạnh lẫn lộn khiến cho cậu không khỏi hít sâu một tiếng. Ánh mắt này, biểu cảm này thật sự khiến cậu cảm thấy vô cùng kì lạ, một Black Moon lạnh lùng như vậy cho dù có bị kẻ khác chọc tức đến mấy cũng tuyệt đối không để cho ai chạm vào mình, huống gì là chủ động lấy tay cậu chạm vào nơi nhạy cảm của bản thân như vậy.

"Cô không phải là Nguyệt!"

Với ý nghĩ này, Gin nhíu mày lặng lẽ lên tiếng.

"Hở!?"



"Tôi nói cô không phải là Hắc Đường Nguyệt mà tôi biết!"



"Ngươi cần gì phải biết ta như thế nào, chẳng phải ngươi chỉ muốn thân thể của ta thôi đúng không!?"



"Cái tôi cần là thể xác lẫn trái tim của em!!!!!!"

Âm giọng trầm khàn cùng lời nói chắc nịnh đâm sâu vào ý thức bản thân, Black Moon đơ mặt ngẩn người, sau đó không khỏi cười lạnh một tiếng. Hóa ra ngay từ đầu, tình

yêu của tên con người này dành cho cô là thật sự, chỉ với một chút thay đổi của ngày hôm nay mà đã khiến cho đáy mắt cậu hiện lên một tia chán ghét, khinh thường, tựa như quốc vương cao cao tại thượng đang ngắm nhìn một kỹ nữ. Nhưng bất quá, cậu vĩnh viễn không thể chạm tới đáy tim cô, bởi vì trên người cậu toàn sỡ hữu những thứ khiến cô chán ghét.

Một - là thợ săn!

Hai - là con người!

"Thể xác này thì có thể! Nhưng...trái tim thì vĩnh viễn không!!!!



"Tại sao!?"



"Bởi vì ta không có thứ gọi lại trái tim, thế giới tình cảm của ta cũng đã chết từ lâu rồi!!!!"

Black Moon phẫn nộ siết chặt cổ tay cậu, con ngươi chuyển màu phát ra tia sáng đỏ lóe trong màn đêm. Huyết Tử Thiên - người đàn ông cô yêu nhất nhẫn tâm quay lưng bỏ đi, Vương Tử Khiên - kẻ cướp đi sự tinh khiết duy nhất trong đời lại là những bọn thợ săn truyền kiếp. Một viết thương rỉ máu liên tục hứng chịu thêm nhiều nhát đao, chúng cứ điên cuồng đâm cho đến khi nội tâm cô nguôi lạnh thì mới biết, hóa ra tình cảm bên trong đã chết từ lâu rồi.

Cô còn có thể đặt sự tin tưởng lên ai nữa đây. Hắc Đinh Thiên!? Trong mắt ông, cô chẳng bằng một nửa con người. Bloodmix!? Nó bây giờ còn chưa điều chỉnh được cảm xúc bản thân. Red Fire!? Nhỏ lại có thể xả thân đi cứu lũ người phàm. Tất cả đều bị cái thế giới này điều khiển cả rồi. Lúc nào cũng nghĩ cho nhân loại, còn bản thân mình thì chìm vào lãng quên.

Con người!

Lực siết ở cổ tay mỗi lúc một mạnh hơn, mặc dù Gin không hề lộ ra vẻ đau đớn gì nhưng sắc mặt đã dần chuyển sang tái nhợt, trán lấm tấm tầng mồ hôi mỏng. Căm thù,

phẫn nộ là những thứ mà cậu có cảm nhận được ở nơi đáy tim băng giá. Thì ra, tình yêu chân thành mà mình gìn giữ bấy lâu nay chỉ là một món đồ dư thừa, cho dù có thổ lộ

trước mặt cô thì đáp lại cũng chỉ là ánh chìn chán ghét.

Yêu một người...đúng là khó thật!

Không gian u ám tràn ngập không khí đặc quánh, hai mắt lẳng lặng nhìn nhau. Một người thì như nhiệt độ của ngọn lửa, phẫn nộ dữ dội, nhưng người còn lại im lặng tịch mịch, giống như ngọn đuốc lẻ loi trong màn đêm,bản thân cứ bình thản mà ngắm nhìn đối phương, không cầu xin bất cứ điều gì cả, chỉ mong có thể khắc ghi bóng dáng này trong lòng.

Bất chợt, cậu khẽ nói một cậu khiến cho Black Moon run tay sợ hãi.

"Em thích anh đúng không!?"

(Tiểu Nhã: Sắp chết tới nơi mà vẫn còn nói được câu này! Em bái!)