[Trạch Kha!]
[Hôm nay là ngày thứ 3 rồi đấy.]
[Rốt cuộc là có chuyện gì đây hả?]
Tối ngày hôm sau, Lan Nhi lại không thể nhịn được mà tiếp tục nhắn tin mắng Trạch Kha một tràn dài.
Song lại bất lực, thu hồi toàn bộ trong những sự đau lòng không nói nên lời.
[Kha.]
[Anh online đi được không?]
[Em không muốn như thế này nữa đâu.]
Lan Nhi nhốt mình trong mớ tâm trạng hỗn tạp vào khoản thời gian chạy nước rút để ôn thi trung học phổ thông quốc gia.
Cứ mãi tình trạng thế này, đối với cô liệu có ổn?
Cô bất lực với tình huống của họ hiện tại.
Cô gọi cho anh ba cuộc, điện thoại đổ chuông… thế nhưng người lại không bắt máy.
Anh để điện thoại reo đã đời, hết thời gian nó tự tắt rồi bản thân mới ngoi lên online… thế nhưng lại tiếp tục không reply tin nhắn của cô.
Anh online chưa đầy một phút rồi lại tiếp tục off.
Có phải là anh chê cô phiền… nên mới không chú ý hay để tâm gì đến nữa đúng không?
Nếu anh có cảm thấy cô phiền thì cũng phải nói cho cô biết một tiếng, để biết chừng mà tránh. Chứ cứ mãi im lặng như thế thì Lan Nhi biết phải làm thế nào?
Cô… thật sự rất… rất là khó chịu đó anh có biết không?
Lan Nhi dùng khen giấy, lau đi những giọt nước mắt vô nghĩa của mình để lấy lại sự bình tĩnh mà nhắn tin cho anh.
[Truy cập rồi anh đâu?]
[Hôm nay em buồn…]
[Sắp tới kỉ niệm một tháng mình quen nhau rồi đó… không biết anh nhớ không?]
Phải, bây giờ đã bước sang đầu tháng tư rồi.
Vào ngày 14 tháng trước, anh cùng cô xác nhận quan hệ yêu đương và set chế độ hẹn hò trên Facebook.
Chỉ mới chưa đầy một tháng mà chuyện tình của họ sao lại có cảm giác chênh vênh thế này?
Liệu rằng có thể cùng nhau đi được bao lâu đây?
[Kha ơi!]
[Anh đâu rồi?]
[Em nhớ anh…]
[Nhưng ngoài chuyện nhắn tin rồi gọi cho anh ra em lại chẳng thể làm gì…]
[Em bất lực lắm rồi anh ạ…]
Phải chăng là cô đã luỵ người đàn ông vô tâm này rồi hay không?
Chỉ là tình yêu qua mạng thôi mà…
Tại sao cô lại vì người ta nhiều đến như vậy?
Bản thân là một tác giả tiểu thuyết, lại thêm kinh nghiệm đọc tiểu thuyết ngôn tình và xem phim lâu năm. Tất cả cô đều bỏ đi đâu hết rồi?
Cô vì anh mà khóc…
Cô vì anh mà cả đêm mất ngủ…
Cô vì anh mà khiến bản thân suốt ngày chỉ có tiêu cực…
Cô vì anh mà nhịn ăn…
Cô vì anh mà nằm mơ thấy ác mộng…
Cô vì anh mà sợ hãi mất đi một người mình yêu thương, quan tâm…
Cô vì anh mà lúc đi học đến bài vở cũng không còn chú ý nữa…
Cô vì anh mà đau lòng…
Cô vì anh mà đến tôn nghiêm của mình cũng không cần nữa!
Tất cả đều là gì? Tất cả đều tại một chữ YÊU!
Yêu! Từ đầu đến cuối Lan Nhi luôn hết mình theo đuổi cái gọi là “tình yêu chân chính” đó.
Thế nhưng sau mỗi lần hết lòng, chân thành ấy thì cô đã đổi lại được những gì cho bản thân mình?
Không… không được gì cả…
Mà cũng không đúng, sau mỗi lần như vậy Lan Nhi sẽ đổi về cho mình được rất nhiều kinh nghiệm và bài học cuộc sống để có thể sinh tồn được.
Và cả cặp sừng to tướng trên đầu được người yêu cũ ban cho nữa.
Nhưng cái giá phải trả của nó thật lớn, tuy nó không đắt đỏ nhưng lại không thể nào có thể mua được bằng TIỀN.
Ha, nghĩ đến thật nực cười làm sao?! Lan Nhi cười nhạt.
Cô lướt từng bài đăng của Trạch Kha rồi định vào đó quậy. Nhưng khoảnh khắc thấy chế độ hoạt động của anh hiển thị dòng chữ “Hoạt động ba ngày trước” đã khiến Lan Nhi phút chống đứng hình, bất giác không biết nên nói thế nào…
Dòng chữ “hoạt động ba ngày trước” trên Litmatch có nghĩa là người dùng đã xoá app. Cũng tức là cô đã mất đi một phương thức để liên lạc với anh rồi…
Lan Nhi thấy vậy cũng chỉ đành lẳng lặng rời Litmatch để truy cập Zalo hỏi anh. Mặc dù không biết đến khi nào Trạch Kha mới trả lời…
[Anh xoá Litmatch rồi đúng không?]
[…xoá rồi.]
Nhìn thấy tin nhắn phản hồi liền với phong cách khác lạ ấy của bạn trai khiến Lan Nhi lòng đầy khó chịu. Cô cười nhạt…
[Mấy nay anh ở đâu?]
[…]
Ba chấm?
Ha, hôm nay anh học được cách biểu thị cảm xúc bằng phương thức trả lời này rồi sao?
[Hiểu rồi.]
[Hiểu gì?]
[Có chuyện khó nói như hồi bữa…]
[Không có bỏ đâu, đừng nghĩ tào lao là được.]
[Qua gia đoạn đó rồi, khóc hết ba bữa tới mệt luôn. Xong nghĩ lại thì không khóc nữa, nào nhớ tự khắc online còn không thì thôi, đành chịu.]
[Haiz…]
Đúng vậy, tuy biết anh đã ảnh hưởng đến cô rất nhiều. Nhưng Lan Nhi cũng không thể cứ lấy điều đó làm cái cớ rơi lệ mãi được.
Phàm là con người thì ai cũng đều sẽ có lúc vui lúc buồn. Đâu phải ai lúc nào cũng khóc hay lúc nào cũng cười được, điều gì cũng đều phải có chừng mực.
Tình cảm cũng vậy…
Chuyện này xẩy ra cũng đã là lần thứ ba rồi. Trước đây cũng không phải cô chưa từng nói với anh.
Nhưng mà anh thì sao? Có nghe lọt tai chăng?
Có vẻ nếu cô muốn tiếp tục ở bên anh lâu dài thì phải làm quen với chuyện này rồi…
[Sao biết xoá Litmatch?]
Trạch Kha hỏi sao Lan Nhi biết rằng anh đã xoá Litmatch cơ á?
Đơn giản vì cô đã tiếp xúc với nó khá lâu trước anh thôi, sài nhiều nên thấu rõ tường tận ấy mà.
Lúc này cô mới nhớ trực đến một chuyện quan trọng rằng, họ đã làm quen và yêu nhau được gần một tháng rồi mà bản thân vẫn chưa có số điện thoại liên lạc của bạn trai.
Trường hợp này thì phải hỏi gấp, phải hỏi gấp thôi. Nhưng mà tên này cũng hay thật, cũng không nhớ gì đến chuyện đưa số điện thoại cho cô nữa.
Vô ý thật!
Song anh gửi cô một dòng chữ dài nhằm đánh đố Lan Nhi. Cô nàng đầu đầy dấu hỏi chấm:
[Chơi chữ à?]
[Đoán xem!]
[OUYYYOURXX?]
[07666]
[0766607XXX?]
[Haha, sai rồi! 0766697XXX.]
[Gọi không được, người dùng bận, tắt cái cụp.]
[Chồng tắt á.]
Có được số điện thoại của Trạch Kha khiến Lan Nhi cười tươi lắm. Nhưng khi gọi xong bị phũ và bonus thêm câu đó của anh nữa thì nụ cười của cô liền tắt nắng ngay và luôn.
Thật quá đáng!
Lan Nhi bị bạn trai chọc cho tức sôi máu, đến nỗi muốn vứt ngay chiếc điện thoại trong tay mình đi, nhưng tiếc của nên đã cố nhịn.
Trạch Kha online thì lại tiếp tục khoe ảnh của mình. Và cái kết không tránh khỏi là bị Lan Nhi ép chụp nhiều hơn nữa, khoả thân luôn thì càng tốt.
Nghĩ lại thì, Lan Nhi cô ấy cũng thật mê trai! Mê trai đến cạn lời!
[Off tầm vài ngày nữa nha!]
Đang nói chuyện vui vẻ thì anh lại đột nhiên khiến không khí giữa cả hai tiếp tục mất tự nhiên rồi.
Lan Nhi cũng không vui nổi nữa.
[Đợt này off lâu hơn đúng không?]
[Không. Thấy đi thả thính các thứ, xưng hô tui là kia là biết rồi, đi kiếm thằng khác òi.]
[Mô? Ở đâu ra mà đi thả thính? Ủa alo? Đã làm gì đâu răng mà bảo đi kiếm thằng khác?]
Cáu nha! Trạch Kha thành công đổ oan cho Lan Nhi và khiến bạn gái tức giận thật sự rồi.
Song cô tức quá lại mắng anh một trận bỏ ghét rồi off luôn. Truyện Xuyên Nhanh
Đến tối anh online, gọi mãi mà không thấy em người yêu đâu liền dãy đành đạch lên rồi spam tin nhắn khiến máy Lan Nhi lag mãi không thôi.
Thực ra lúc anh nhắn là cô đang đi học thêm, không tiện rep tin nhắn. Khi đã về nhà tắm rửa, cơm nước, ngồi vào bàn học bài mới có thể online trả lời bạn trai được.
[Người ta đi học mà. Có chuyện muốn hỏi anh đây, chồng ơi!]
[Chuyện gì?]
Chuyện gì?
Ủa alo? Sao thái độ quay ngoắc một trăm tám mươi độ so với lúc anh kiếm cô quá vậy?
Rõ ràng đống tin nhắn spam bên trên dịu dàng, đằm thắm lắm mà sao đến lúc cô kiếm thì lại là thái độ kì quặt gì vậy?
Lan Nhi thật sự không hiểu!
Thôi vậy, tạm gác vấn đề đó sang một bên trước đã. Hiện tại cô có một vấn đề quan trọng hơn cần phải xác minh với anh.
[Nói thật, không dấu diếm. Có được không?]
[Được!]
[Anh là ai? Vương Vương? Trạch Kha? Đều là học bá của Thanh Hoa!]
Cuối cùng thì vấn đề này cũng đến rồi…
Thực ra Lan Nhi đã nghi ngờ Trạch Kha fake ảnh người khác trên douyin từ lâu rồi. Nhưng vì không có chứng cứ xác thực nên cô mới im lặng cùng anh đến bây giờ.
Đến vài ngày gần đây, cô dùng mối quan hệ trong giới viết của mình để hỏi thăm thông tin về những bức ảnh mà anh hay gửi mới biết được chút thông tin.
Bây giờ chính là lúc xác minh tính thật giả của vấn đề rồi.
[Quan trọng không?]
Nhìn câu hỏi đấy của Trạch Kha, Lan Nhi không vội trả lời ngay mà gửi anh một tấm ảnh, chất vấn ngược lại.
[Đây mới thật sự là anh đúng không? Em chỉ muốn biết sự thật thôi.]
[Wang Wang chứ không phải Vương Vương.]
Còn cãi?
Wang Wang là phát âm tiếng Trung, dịch ra tiếng Việt còn không phải là Vương Vương sao?
[Thế rốt cuộc chồng em là ai nhợ?]
[Từ từ rồi sẽ biết.]
[Lại chơi trò bí ẩn.]
[Không phải bí ẩn đâu.]
[Biết sao em biết không?]
[Biết là sẽ lộ mà.]
[Vì Trạch Kha không biết tiếng Việt. Nhưng Vương Vương thì có. Em mới quen được mấy anh bên Trung cũng học Thanh Hoa, có weibo với wechat của mấy người này.]
[Ò, có vài tấm là thật mà tại em không biết thôi. Muốn chia tay không? Cho một câu trả lời nhé!]
Muốn chia tay không?
Trước giờ cô chưa từng nhắc đến hai chữ này. Cũng không ngờ được người đầu tiên nhắc đến hai từ này vậy mà lại là anh…
Với anh tình yêu nó đơn giản đến như vậy sao? Chỉ vì cô phát hiện ra sự thật rằng anh fake ảnh trên douyin mà đến mức phải như vậy sao?
Tình yêu qua mạng… liệu cô có nên đặc niềm tin vào nó nữa hay không?
Trạch Kha… thực ra anh có từng yêu em không?
…
Chuyện hôm qua, Lan Nhi nghĩ rằng Trạch Kha nói đùa nên cô không để tâm lắm, vẫn úp story kỉ niệm tròn một tháng họ quen nhau.
Nhưng mà… tại sao từ hôm qua đến thời khắc ấy cô đều không thấy anh online?
Trạch Kha đã ngưng hoạt động trên mọi phương diện mạng xã hội!
Điều này khiến Lan Nhi thật sự lo lắng…
Cô nhắn tin hỏi anh liệu có nhớ hôm nay là ngày gì không nhưng mãi vẫn không thấy hồi âm.
Cả ngày hôm ấy cô nhắn tin cho anh từ app này sang app khác. Đến khi truy cập Litmatch nhìn thấy anh đăng ảnh mới và trả lời bình luận của các cô gái khác thì liền tức giận.
[Online mà không trả lời là sao? Ý gì đây?]