Đếm Từng Ngày Yêu Anh

Chương 20: Chẳng phải đã bảo là sẽ không biến mất nữa sao?




[Nhiều việc cụ thể là thế nào?]

[Có thể nói sương sương cho em nghe được không chồng ơi?]

[Lão công…]

[Kha…]



[Chồng ơi!]

[Nếu làm việc mệt và áp lực quá thì gọi cho vợ nha.]

[Em vẫn luôn ở đây với anh.. phía sau của anh luôn còn có em..]



[Chồng online chút đi được không?]

[Nhớ anh quá à… hic…]



[Kha thối!]

[Anh dám bơ em?!]

[Em dỗi luôn cho anh biết.]

Những dòng tin nhắn không hồi kết của Lan Nhi gửi đến cho Trạch Kha. Cô lặn lội từ Zalo sang Messenger…

Từng giây, từ phút, từng giờ cô đều nhớ đến anh. Sự biến mất của Trạch Kha chính là nỗi sợ hãi của Lan Nhi…

Đã một ngày rồi, anh tính bỏ cô đến khi nào đây chứ? Lan Nhi cảm thấy bạn trai im lặng bấy nhiêu là đủ rồi đấy.

Anh đã biết tính người yêu mình hay lo mà tại sao lại không cho cô một chút tin tức nào… cho dù chỉ là một dòng tin nhắn ngắn ngủi?

Liệu anh có còn nhớ đến cô hay chăng? Liệu có còn nhớ đến cô gái nhỏ ở nơi xa ấy vẫn còn chờ tin tức của anh đến mủi lòng?

Anh… có thể nào cho cô chút cảm giác an toàn của cặp đôi yêu xa được không?

Hiện tại… Lan Nhi thật sự rất nhớ Trạch Kha nhiều lắm… nhớ anh đến bậc khóc một cách đau lòng…

Còn tám mươi ba ngày đếm ngược đến kì thi tốt nghiệp trung học phổ thông của Lan Nhi… liệu với tình hình này thì cả hai có thể thực hiện được ước định ấy hay không?



Nữa đêm, như thường lệ đến giờ hai người hay online trò chuyện thì cô lại một lần nữa ngoi lên than thở những câu đau lòng như “hòn vọng phu”.

[Chồng ơi!]

[Anh lại chơi trò cố ý không reply tin nhắn như lúc trước nữa à?]

[Lần này em nhớ là mình đâu có làm sai chuyện gì đâu?]

[Im lặng thế này khiến em rất sợ đó anh có biết không?]

[Anh biết em bị overthinking và nhạy cảm với nhiều vấn đề mà?]

[Em đợi tin nhắn của anh đến nỗi mà lúc học buồn ngủ, trong lúc mơ màng ấy trong đầu đã hiện hình ảnh anh xem tin nhắn làm em tỉnh ngay tức khắc luôn đấy.]

[Kể cả trong mơ cũng thấy anh đã xem tin nhắn.]

[Tối nào cũng cầm chặt điện thoại xem tin nhắn đến mức ngủ quên.]

[Lúc nhắn tin với anh mà ngủ quên nữa đêm lại giật mình tỉnh dậy.]

[Anh không thương em nữa à chồng?]

[Thật sự là nhớ anh lắm luôn rồi đấy.]

[Hic… em khóc rồi này…]



Lan Nhi vừa soạn tin nhắn cho anh vừa khóc đến đáng thương. Bỗng nhiên đầu bên kia online, phản hồi lại tin nhắn bấy lâu nay của cô bằng hai từ…

[Nín đi!]

Trạch Kha đây là thế nào? Lan Nhi thật sự vừa vui mà cũng vừa bất lực. Cô vui vì anh đã trở lại, bất lực vì sau mớ hỗn độn của mình chỉ nhận lại từ anh hai từ an ủi: “nín đi”.

Thôi vậy, nếu anh đã online thì cô hỏi luôn xem câu trả lời là gì.

[Cuối cùng thì anh cũng online. Anh bận lắm sao?]

[Không phải bận.]

[Anh lại cố ý à?]

[ Cũng không phải cố ý, chuyện khó nói.]

[Nhà có việc à?]

[Đừng suy nghĩ lung tung quá nha vợ.]

[Dạ~]

[Anh nhớ em lắm á~]

[Có mất tích nữa không? Nói em biết chừng em khỏi lo.]

[Khum!]

[Nói cho có đấy, chứ tự nhiên mất tích hẳn hai ngày làm em tưởng anh có chuyện gì…]

[Bỏ vợ nun.]

[Làm thử coi? Em biến mất khỏi thế giới này luôn cho anh xem, để coi vợ anh không còn nữa thì anh làm thế nào?]

Lan Nhi nghe Trạch Kha nói thế thì lại dở chứng nổi cáu lên mà giận dỗi.

Ơ nhưng mà khoan, hình như có cái gì đó hơi sai sai? Cứ vậy mà qua chuyện thôi hả? Có phải là cô quá dễ dãi rồi nên anh muốn lách lách sao cũng được đúng không?

Lan Nhi cầm điện thoại mà cười nhạt. Phút chốc cô thở dài một cái như cụ già năm mươi. Thôi thì tạm thời châm chước cho anh vậy…

Thời gian Trạch Kha biến mất hai ngày qua đã khiến tâm trạng Lan Nhi trở nên bất ổn rất nhiều. Nó đạt đến mức độ khiến cô sản sinh ra những suy nghĩ vẩn vơ và đỉnh điểm là viết luôn một chiếc đoản siêu đau lòng, úp lên tiktok và thu về được số tương tác cũng khá ổn.

Trong phần đoản ngắn mà Lan Nhi viết thì sau những ngày im hơi lặng tiếng, cuối cùng nick của nam chính cũng có phản hồi.

Nhưng người trả lời lại là em gái nam chính và một tin dữ như cú sốc ngang tai đối với nữ chính là bạn trai đã qua đời trên đường bay đến thành phố của người yêu.

Nữ chính đau lòng, nhanh chóng đến thành phố của nam chính, tìm đến địa chỉ nhà nam chính để xác minh sự thật và bị mẹ chàng trai đuổi về. Vì cô là người gián tiếp khiến bà mất đi đứa con trai yêu quý của mình.

May thay em gái nam chính vẫn còn chút đồng cảm với mối lương duyên của anh trai. Tuy rất hận nữ chính nhưng vẫn cố gắng buông xuống để dẫn chị dâu hụt đến bên mộ anh trai, gặp mặt lần đầu cũng như lần cuối.

Nhưng may mắn thay cho Lan Nhi rằng Trạch Kha của cô không hề bị sao cả. Anh vẫn còn sống, vẫn còn ở đấy, vẫn còn reply tin nhắn của cô là đã đủ lắm rồi.

Cho dù cả hai chưa gặp nhau bao giờ nhưng cũng chẳng sao cả, cô tin rằng sớm muộn gì họ cũng sẽ có cơ hội thôi…

Sau khi Trạch Kha trở lại thì cả hai lại tiếp tục mô-típ tấu hài của thường ngày “chồng già vợ trẻ, trêu nhau hàng ngày”.

Mặc dù Trạch Kha cùng Lan Nhi đều thuộc thế hệ 10X, genz nhưng cô vẫn luôn thích xem anh như người già 9X, phải chăng là có sở thích “trẻ con chơi đồ cổ”?



[Chẳng phải đã bảo là không biến mất nữa sao?]

Dạo này… cứ làm sao ấy nhỉ?

Lan Nhi nhìn màn hình điện thoại, đoạn chat của hai người mà lòng mình mơ hồ không rõ.

Trạch Kha lại biến mất nữa rồi…

Cô buồn bã gọi cho anh một loạt cuộc điện thoại nhưng đầu bên kia vẫn không hề hồi âm lại một chút.

Lại soạn tin nhắn gửi đi tiếng lòng, sau không hiểu sao lại thu hồi. Lòng buồn bã nhưng cô vẫn cố nặng ra nụ cười để hỏi khi nào thì anh sẽ online trở lại? Đã hai ngày rồi…



Đêm đến, khoảnh khắc màn đêm buông xuống, lúc mà chính ta chỉ còn lại một mình trong một góc tối… cũng chính là lúc mà cảm xúc chôn dấu sâu trong đáy lòng bị bóc trần.

Cô ngồi một mình trong căn phòng tối ôm không một ánh đèn của mình, đeo tai nghe, mở những giai điệu chạm trúng đáy lòng mà tâm trạng vỡ oà…

Hôm qua chẳng phải là anh bảo sẽ không biến mất nữa hay sao?

Anh về rồi mà…

Anh có nhớ em không?

Em gọi anh nghe nhưng sao lại im lặng?

Nguyên ngày em không nói gì đến tối cứ ngỡ tới giờ anh sẽ onl như mọi khi…

Nhưng mà anh ở đâu cơ?

Em quan tâm anh, cố gắng không gây nên sự rạn nứt. Yêu xa không thể nặng nhẹ với nhau bởi nặng một phát là gẫy.

Anh bảo nhớ em là anh đã nhớ dữ chưa?

Em chỉ muốn hỏi, em trong lòng anh chiếm mấy phần trọng lượng?

Anh có từng hỏi em rằng ngày hôm nay của em thế nào không?

Em có ổn hay không?

Lúc trước em gửi video cho anh xem. Anh liền hỏi anh không chủ động sao?

Em vui vẻ đáp là có.

Nhưng giờ em rút lại…

Người luôn chủ động tìm đến và chờ đợi đối phương luôn là em!

Em đăng tin tâm trạng cũng chỉ để mình anh thấy, chỉ muốn anh quan tâm đến em thêm một chút…

Nhưng anh xem xong cũng chẳng hề đề cập đến..

Rốt cuộc là chúng ta đóng vai trò gì trong cuộc tình này?

Bảo là cùng nhau cố gắng nhưng sự im lặng và lạnh nhạt của anh đang ngày càng đẩy em ra xa…

Những sự nhiệt tình và vui vẻ của ban đầu đâu rồi anh?

Em mệt rồi… hôm nay em thật sự rất mệt rồi Kha à…

Một dòng tin nhắn sẽ tương đương đính kèm với dòng nước mắt chậm rãi lăn tăn trên đôi gò má thiếu nữ…

Suốt một đêm mất ngủ chỉ vì tình yêu…

Thế ta tự hỏi tình yêu là gì?

Tại sao nó lại khiến con người ta phải rơi nước mắt, đau lòng đến như vậy?

Nhớ lại chuyện xẩy ra ngày hôm nay, với Lan Nhi như một cái gì đó rất hoang đường.

Trên đường cô đi học thêm, lúc qua đường bị người ta cán phải. Vụ va chạm tạo ra một tiếng nổ cực lớn, thế nhưng sau tiếng nổ thì mọi chuyện lại trở về như chưa từng có gì xẩy ra.

Chiếc xe mà cô đang lái vẫn băng băng trên đường như bình thường. Sau khi hồi thần cô mới vội vàng quay người lại nhìn biển số xe của cậu thanh niên vừa xoẹt qua mình.

Đáng tiếc rằng đã muộn.

Tuy xe không ngã, cô cũng không bị thương. Nhưng điều kì lạ là bửng xe phía trước của cô bị bể, cần số xe cũng gãy và văng đi đâu mất, tay cô cũng mơ hồ run rẩy.

Phải chăng là do Lan Nhi sống tốt nên được ông trời thương mới gặp chuyện mà không sao, hoá nguy thành hên?

Nhưng lần này gặp chuyện, ấy vậy mà cô lại không cảm thấy sợ hãi hay muốn khóc gì cả.

Lúc này nghĩ lại thì bỗng chốc Lan Nhi lại bậc cười:

“Có lẽ bên anh khiến em ngày càng trưởng thành hơn rồi…”

#phongvy