Tống Ngọc Thư cứng rắn rồi lại dịu dàng thuyết phục Lâm Bách Tuế, anh dù có cứng đầu đến mức nào cũng không thể cản được ý chí của cô nhưng anh rất lo lắng, anh biết thứ virus này nguy hiểm thế nào anh không muốn cô trở nên như anh, khó khăn lắm mới tìm được cô sao có thể trơ mắt nhìn người mình yêu rơi vào nguy hiểm, anh tìm kiếm cô năm năm anh bây giờ chỉ muốn giữ chặt cô bên mình không muốn vì cô gặp bất trắc nào mà rời khỏi mình nữa.
“ Bách Tuế, anh đừng lo mà, em chắc chắn sẽ không sao, em nhất định phải cứu được anh “
Tống Ngọc Thư biết anh lo lắng biết anh không nỡ nhìn cô gặp nguy hiểm nhưng cô càng không muốn trơ mắt nhìn anh cứ ói ra máu rồi khó thở sốt cao như vậy, cô nhìn dáng vẻ của anh mà đau thấu tâm can, anh đau chẳng lẽ cô không đau sao, anh biết lo lắng chẳng lẽ cô không biết lo lắng, anh sợ cô gặp nguy hiểm lẽ nào cô không sợ anh gặp nguy hiểm ư, cô còn lo cho anh gấp nhiều lần, chính cô cũng không biết tại sao mình lại đối với người đàn ông này như vậy, mặc dù cô vẫn chưa thích ứng được với việc mình đột nhiên có một người bạn trai nhưng cô đã tự nhũ bản thân rằng vì mình mất trí nhớ nên mới thấy lạ lẫm với mối quan hệ này.
Tống Ngọc Thư nhìn anh mà muốn khóc, cô ôm lấy anh thật chặt rồi quay người trở lại chỗ đống hóa chất, cô lại trở về nét mặt nghiêm túc, lạnh lẽo mà người người không muốn nhìn thấy nhất nhưng bản thân cô lúc này lại kà dáng vẻ cô muốn nhìn thấy ở mình nhất.
“ Chị dâu, chị có thể chắc chắn nghiên cứu được kháng nguyên? “
“ Chắc chắn “, Tống Ngọc Thư nhìn Pie vô cùng tự tin, cô biết rõ về loại virus này như vậy sao có thể không nghiên cứu được kháng nguyên, tuy việc làm ra thuốc giải độn thường sẽ khó hơn làm ra thuốc độc nhiều lần nhưng Tống Ngọc Thư không có chút trở ngại nào với việc này, sự tự tin này trong mắt ba người đàn ông lại là sự nghi ngờ, bọn họ có muốn cũng không dám hoàn toàn tin vào khả năng của cô vì ngay cả Pie điểm mạnh là lĩnh vực này còn không có tự tin cao như vậy.
...
Hơn một ngày sau, Tống Ngọc Thư vẫn không rời khỏi căn phòng này nửa bước, gương mặt cô vừa nhìn đã biết không ăn ngủ đủ giấc nhưng nhờ như vậy nghiên cứu của cô đã có tiến triển.
Lâm Bách Tuế cũng không thể ở đây mãi, từ lúc đến phòng thí nghiệm cũng chỉ ở lại được mười tiếng thì đã mệt mỏi đến ngất, từ lúc đó đến giờ anh chỉ nằm mãi trong biệt thự được Jimson chăm sóc chu đáo không rời nửa bước, mỗi khi Lâm Bách Tuế tỉnh lại ngoài ói ra máu thì cũng không ăn uống được gì vào bụng, tình trạng hiện tại vô cùng trầm trọng nên Tống Ngọc Thư mới không dám để lãng phí dù là một giây, dưới sự thúc ép của Pie cô cũng không để bụng dù là một câu.
Pie không thấy cô ăn uống cũng không dám bỏ miệng dù là một ngụm nước, cậu ta từng giây từng phút dính theo đuôi cô, lần nghiên cứu này hoàn toàn là do một tay Tống Ngọc Thư chủ đạo, cô không dám để Pie nhúng tay vào ngoài những bước đơn giản nhất mới để cậu ta giúp một tay, cô không muốn nó xảy ra bất cứ sơ suất nào, trong đời cô chưa bao giờ nghiêm túc như lần này.
Pie đang đứng đối lưng đang tập trung vào loại thuốc gì đó khác, đột nhiên bị Tống Ngọc Thư kéo mạnh tay, cậu ta nhìn cô dáng vẻ vui đến nói không được đó làm Pie đứng hình mất vài giây, Tống Ngọc Thư cười hớt hả chỉ tay lên bàn: “ Thành công rồi, có kháng nguyên rồi,...thành công rồi “
“ Chị dâu, chị nói cái gì?, thành công rồi sao?“
Tống Ngọc Thư liều mạng gật đầu nhưng rồi niềm vui cũngkhông quá hai phút cô lại nghiêm túc lạnh giọng nói: “ Nhưng điều quan trọng là dùng ai để thí nghiệm kháng nguyên này đây, có ai trong các anh dám dùng tính mạng của mình để thử không? “
Pie nhìn như vậy mà lại hết mực trung thành, kể cả bán mạng cho Lâm Bách Tuế cũng làm được, không chần chừ dù là một giây liền lên giọng trả lời: “ Tôi sẽ thử, chị dâu, dùng tôi làm thí nghiệm đi “.
Tống Ngọc Thư nhìn gương mặt của người đàn ông này quá khẩn trương khiến cô bật cười, vốn cô chỉ muốn thử biểu hiện của cậu ta thế nào thật không ngờ có thể biết được lòng trung thành lớn thế này. Ngay từ lúc kháng nguyên được nghiên cứu thành công thì cô đã định chính bản thân mình sẽ thí nghiệm thử, cô muốn dùng chính mình làm thí nghiệm cho thứ thuốc mình tự điều chế ra, cô không thể để người khác vì kháng nguyên này của cô mà xảy ra chuyện gì chính cô còn không đảm bảo được kháng nguyên này có thật sự dùng được hay không làm sao có thể mang người khác ra làm người thử độc được.
“ Tôi đùa với anh thôi, tôi sẽ tự mình thí nghiệm "
“ Không được đâu chị dâu, nếu đại ca biết sẽ giết chết tôi đó “, Pie bây giờ mớ biết sợ hãi, tuy không gặp cô được mấy ngày nhưng nhìn cách Lâm Bách Tuế lo cho cô cậu ta cũng biết được cô đối với anh quan trọng thế nào, nếu Tống Ngọc Thư xảy ra chuyện gì thì Pie cũng không sống nổi càng không tưởng tượng nổi người đàn ông lãnh khốc đó sẽ phát điên như thế nào...
“ Vậy thì đừng nói cho anh ấy biết “ Tống Ngọc Thư quay người đưng dưới máy sát trùng bật hết công suất.
“ Nhưng chị dâu, vậy cũng quá nguy hiểm, chị không được đâu..."
“ Đủ rồi, tôi đã quyết rồi, thuốc tôi làm ra tôi sẽ tự mình thí nghiệm, đến khi có kết quả thì đừng nói cho Lâm Bách Tuế hay bất cứ ai biết "
Pie miễng cưỡng gật đầu.
...
Hôm nay Lâm Bách Tuế tỉnh lại nghe tin cô vẫn còn ở phòng thí nghiệm liền tìm đến còn căn dặn Jimson nấu vô cùng nhiều móm ăn ngon mang đến.
“ Ngọc Thư, Pie nói em không ăn uống đủ bữa, tại sao lại như vậy?, sao lại cứng đầu vậy? “
Tống Ngọc Thư vừa nhìn thấy anh liền hớn hở chạy đến ngồi ngay bên cạnh tuy cô đang cười tươi nhưng nét mặt hiện rõ sự mệt mỏi, hai mắt cũng thâm đen vì chưa ngủ được giấc nào, tay chân cũng lạnh khô khiến Lâm Bách Tuế đau lòng biết bao. Cô nhìn đống đồ ăn thơm ngon còn không quê gọi cả Pie đến ăn, mấy ngày qua cậu cũng không bỏ bụng miếng ăn nào, nhìn hai bọn họ còn chưa đến hai ngày đã trở nên thân thiết khiến Lâm Bách Tuế ngứa mắt vô cùng, chưa gì đã có cảm giác bị cướp mất đồ tốt. Nhìn sang ánh mắt sát khí kia khiến Pie đang ngồi bỗng dưng đứng phốc lên cúi mặt, Tống Ngọc Thư đang ăn ngon cũng dừng đũa cô vỗ vỗ lên vai ngừơi đang ông ngập mùi giấm bên cạnh.
“ Lâm Bách Tuế, anh đừng dọa cậu ta, hơn một ngày cậu ta cũng chưa ăn gì rồi,...Pie mau ăn đi “.
Lâm Bách Tuế còn khó chịu hơn khi thấy cô nói thay cho người đàn ông khác nhưng trong lòng anh cũng rất xót cho đàn em mình, anh biết rõ thời gian này hai người họ vì anh đã vất vả thế nào hơn nữa cũng biết rõ Pie dù có thể nào cũng không có gan tư tưởng đến Tống Ngọc Thư của anh.
“ Không nghe cô ấy nói gì sao?, ngồi xuống “
“ Cảm ơn đại ca, cảm ơn chị dâu “