Tôi vừa định từ chối thẳng, cô ấy lại gõ chữ nói: Đương nhiên, tôi cũng sẽ không bạc đãi cậu, xong việc tôi sẽ cho cậu năm trăm nghìn, năm trăm nghìn này là thực hiện lời hứa của tôi ngày trước, cậu cầm năm trăm nghìn này rời khỏi Nam Kinh, về quê, đủ để cậu chữa bệnh cho em gái, giúp cậu cải thiện cuộc sống, cậu chỉ cần mất mặt hôm nay thôi, đủ để thay đổi cuộc đời cậu, cậu tự suy nghĩ đi. Loại người tàn tật như cậu, cả đời cũng không kiếm được nhiều tiền thế này đâu.
Thấy Bào Văn nói vậy, nói thực, tôi động lòng rồi, năm mươi nghìn đấy, đúng là đủ để em gái tôi làm phẫu thuật ghép tủy, tôi chịu nhục lâu như vậy chẳng phải là vì số tiền này sao? Còn cả thẻ ngân hàng lần trước Trần Nhã đưa tôi, sau đó tôi cũng lặng lẽ kiểm tra rồi bên trong có một trăm nghìn. Cộng lại là sáu trăm nghìn, sáu trăm nghìn có lẽ không đáng để tôi từ bỏ lòng tự trọng nhưng cộng với sức khỏe của em gái thì đáng.
Sau khi đấu tranh tư tưởng một lúc, cuối cùng tôi đồng ý.
Tôi cắn chặt răng, cố nhịn nước mắt uất ức, viết từng câu từng chữ trong thư sám hối này. Mỗi khi tôi viết một tội danh không hề có, lòng tôi lại như bị dao cứa mạnh một cái, đau đến chảy máu.
Trong lúc tôi chép thư sám hối thì Bào Văn lại về phòng trang điểm ăn diện.
Bào Văn thực sự rất xinh, nhưng bình thường cô ấy trang điểm nhạt, cũng không phải đặc biệt chú trọng việc ăn mặc, nhưng hôm nay lại cẩn thận chải chuốt, chắc chắn là để cho Chàng Hề thấy cô ấy trong trạng thái đẹp nhất.
Đang chép thì số của Hề tiên sinh đột nhiên nhận được một tin nhắn, là Bào Văn gửi, cô ấy nói: Hề tiên sinh thân mến, đừng quên nhé, em đợi anh ở khách sạn Kim Lăng, hôm nay em sẽ cho anh một danh phận.
Tôi do dự một lúc trả lời: Được, con người anh thích khiêm tốn, em đừng tặng anh niềm vui bất ngờ lớn quá.
Tôi nói vậy, chỉ muốn Bào Văn đừng làm chuyện này to quá, như vậy tôi cũng có thể giữ lại chút thể diện.
Khoảng hơn nửa tiếng sau, Bào Văn mới trang điểm xong, mặc bộ lễ phục màu trắng xuống lầu, phải nói là cô ấy đẹp quá, dù lúc này tôi hận cô tận xương tủy cũng vẫn bị cô ấy thu hút. Ngực nở, mông cong, dáng người cao gầy, cô ấy đúng là người đẹp xuất sắc trên đời.
Cô ấy lấy thư sám hối tôi viết tay, sau đó bảo tôi đi cùng cô ấy.
Tôi lặng lẽ sờ mặt nạ Chàng Hề da thật giấu trong túi, nắm nhẹ tay, sau đó mới theo Bào Văn rời khỏi nhà...