Lòng tôi ngứa ngáy, cuối cùng vẫn không nhịn được thăm dò: Anh không tin, miệng phụ nữ còn lươn lẹo hơn đàn ông. Lấy ví dụ đơn giản, nếu anh có gương mặt giống chồng em, em chắc chắn sẽ không chấp nhận nổi.
Bào Văn yên lặng một lúc, còn tôi cũng hồi hộp vô cùng.
Không lâu sau cô ấy trả lời tôi, cô ấy nói: Cũng đúng, nếu anh trông như thế, em sợ em sẽ nôn mất, bị tức đến phát điên. Hì hì, nhưng chắc chắn sẽ không đâu, chúng ta đừng nhắc đến đồ vô dụng đó nữa, mai em sẽ cho anh một niềm vui bất ngờ có liên quan đến cậu ta.
Thấy cô ấy nói vậy, lòng tôi khá khó chịu, rất thất vọng, cảm giác bị sỉ nhục sâu sắc, lúc ấy suýt nữa tôi đã bực đến mức nói tôi chính là chồng cô ấy, sau đó chặn cô ấy, nhưng tôi nhịn được.
Cuối cùng Bào Văn nói với tôi, bảo tôi mười hai giờ trưa mai đến khách sạn quốc tế Kim Lăng, nói rằng cô ấy sẽ tặng tôi niềm vui bất ngờ ở đó.
Nói thực mặc dù bị sỉ nhục nhưng tôi vẫn tò mò cô ấy sẽ tặng tôi niềm vui bất ngờ gì, vì thế quyết định trưa mai vẫn đi, tôi nghĩ cô ấy sẽ không tầm thường đến mức bày hoa mời cơm ở đó đâu.
Sau khi tan ca, tôi mơ mơ màng màng về nhà, nằm trên giường mãi không ngủ nổi, cảm giác hôm nay trải qua hai trạng thái cảm xúc hoàn toàn trái ngược, mặc dù lấy được nụ hôn của Bào Văn, khiến tôi nhớ mãi không quên, nhưng cũng biết được cô ấy ghét tôi nhiều thế nào.
Tôi mơ mơ màng màng thiếp đi, hôm sau thế mà lại là Bào Văn gọi tôi dậy, cô ấy đá tôi dậy như đá một con lợn chết.
Không lâu sao cô ấy đưa tôi đọc chữ đã gõ xong, cô ấy nói: Đi chỉnh trang lại chút, hôm nay muốn dẫn cậu tham gia một bữa cơm.
Đột nhiên tôi vừa mừng vờ sợ, gả cho Bào Văn, ở rể lâu như vậy, đây là lần đầu tiên cô ấy dẫn tôi ra ngoài. Vì họ luôn chê tôi là người tàn tật, chưa bao giờ nhắc về tôi trước mặt người khác, chứ đừng nói đến việc dẫn tôi đi tụ họp gì đó.
Tôi đang vui mừng đi chuẩn bị thì đột nhiên nhớ ra đoạn nói chuyện của cô ấy và wechat Chàng Hề tối qua, cô ấy nói sẽ tặng Chàng Hề một niềm vui bất ngờ có liên quan đến tôi, đột nhiên tôi có dự cảm chẳng lành.
Nhưng tôi phải đi chuẩn bị, tôi thay một bộ quần áo sạch sẽ, lúc đánh răng rửa mặt, tôi đứng đó nghĩ, Bào Văn chắc chắn là muốn dẫn tôi đến khách sạn Kim Lăng rồi, mà địa điểm hẹn của cô ấy và Chàng Hề cũng ở khách sạn Kim Lăng.
Đm, Bào Văn chắc không phải muốn để tôi và Chàng Hề gặp nhau đâu nhỉ?
Thế thì khó rồi, tôi không thể phân thân. Chẳng lẽ phải tìm một người thân hình giống tôi đến thay thế một lát?
Đang phiền muộn thì Bào Văn đến bảo tôi nhanh lên, sau đó tôi đánh răng rửa mặt xong.
Cô ấy đột nhiên đưa tôi một tờ giấy, trên đó in không ít chữ, đây là một bức thư sám hối, đọc xong cả người tôi đơ ra.
Điều viết trên đó đúng là không nhìn nổi, nói tôi là đồ vô dụng bẩn thỉu hèn hạ, ích kỉ, từng làm kẻ trộm trộm đồ trong nhà, lén lút làm trò với quần áo của Bào Văn, còn có ý đồ bất chính với bạn thân Tô Nhược Thủy của cô ấy...
Tóm lại mỗi một điều đều thể hiện sự xấu xa của tôi, biến tôi thành một người hèn hạ, ti tiện nhất trên đời.
Tôi khó hiểu nhìn Bào Văn, gõ chữ hỏi cô ấy in những thứ này ra làm gì, tôi nói trong đó đều không phải sự thực, là sự sỉ nhục với tôi.
Cô ấy giơ tay lên định tát tôi nhưng cuối cùng vẫn không đánh, cô ấy chỉ tức giận gõ chữ: Tôi nói cái gì thì là cái đấy, còn muốn cãi, cậu làm phản à. Mau lên, chép lại