Trần Nhã mở cửa phòng sau đó nhìn tôi và giận dữ nói: “Cậu đi đi.”
Tôi muốn nói gì đó nhưng bà ấy đã đỏ mắt sau đó đột nhiên nghẹn ngào hét lên: “Đi đi!”
Tôi chỉ có thể mặc áo vào đi ra ngoài, trước khi đi, tôi đột nhiên nghĩ đến một chuyện. Tôi quay người nhìn Trần Nhã, bà ấy cảnh giác nắm lấy cổ áo và hỏi tôi còn muốn làm gì?
Nhìn dáng vẻ sợ hãi của Trần Nhã, tôi hơi buồn bực, có vẻ như bà ấy đã chắc mẩm tôi là kẻ chủ mưu rồi.
Tôi nói: “Dì Trần, đừng quên uống thuốc tránh thai.”
Sau khi nghe tôi nói, Trần Nhã lập tức biến sắc, bà ấy túm lấy một lọ hoa nhỏ ở trên kệ ti vi ở một bên ném mạnh về phía tôi. Tôi không tránh, lọ hoa đó đập vào trán tôi, tôi chỉ cảm thấy đầu mình đau, sau đó có máu tươi từ từ chảy xuống.
Trần Nhã tức giận nói: “Cậu cút đi cho tôi! Tôi không muốn nhìn thấy cậu!”
Tôi rời khỏi đó không quay đầu lại, sau khi ra ngoài, tôi lập tức gọi điện thoại cho anh Đậu. Hôm qua anh ấy và các anh em đều bị tôi đuổi về nghỉ ngơi. Nếu không phải như vậy, đêm qua tôi cũng không đến mức cô đơn một mình, càng không đến mức để chuyện này xảy ra.
Nghĩ đến đây, một suy nghĩ lóe lên trong đầu tôi, sao lại trùng hợp như vậy? Lần ở một mình duy nhất mấy ngày hôm nay của tôi liền bị người khác tóm được? Chẳng lẽ người đó là có âm mưu từ lâu, chỉ đợi thời cơ thích hợp liền ra tay? Còn nữa, tôi không hiểu tại sao kẻ giật dây phía sau lại muốn tôi ngủ với Trần Nhã? Nhưng tôi biết hắn đã làm như vậy, chắc chắn là có mục đích không thể cho người khác biết.
Nhìn từ cục diện bây giờ, Trần Nhã sẽ không mang đến cho tôi bất lợi gì. Vậy thì, vấn đề chắc chắn xuất hiện trên người bà ấy. Chẳng lẽ trên người Trần Nhã có bí mật gì, nếu tôi ngủ với bà ấy thì tôi sẽ bị đẩy xuống vực thẳm? Càng nghĩ tôi càng thấy có khả năng này. Tôi cảm thấy mình phải nhanh chóng điều tra chuyện của Trần Nhã rồi.
Lúc này, điện thoại được kết nối, tôi hỏi anh Đậu đang ở đâu? Anh Đậu nói là anh ấy đang ở Quan Lan Quốc Tế. Tôi lập tức sửng sốt, vì Quan Lan Quốc Tế chính là khu dân cư này, tại sao anh Đậu lại ở đây?
Tôi còn đang nghĩ ngợi thì anh Đậu nói: “Chị Tống bảo tôi đến đây đón cậu.”
Nghe thấy lời này, đầu có tôi nổ tung, anh Đậu nói vậy là có ý gì? Tống Giai Âm biết tôi đang ở đây? Vậy có phải cô ấy biết chuyện tôi và Trần Nhã ngủ với nhau rồi không? Sau này tôi phải đối diện với cô ấy thế nào đây?
Nghĩ đến cô gái tốt đẹp đó, tôi liền thấy hoảng loạn, tôi cảm thấy mình không có tư cách mơ tưởng về cô ấy, không có tư cách có được cô ấy nữa.
Anh Đậu ở đầu bên kia hỏi: “Trần Danh à, cậu nói thật với tôi, rốt cuộc cậu có làm gì bà già đó không?”
Tôi đỏ mặt vì câu hỏi này, đâu chỉ làm gì chứ? Có thể nói đêm qua hai chúng tôi đã làm hết mọi tư thế có thể làm rồi.
Không có được đáp án của tôi, anh Đậu nói: “Không nói gì? Vậy là ngầm thừa nhận rồi? Trời má, cậu giỏi thật! Trần Danh, bà già đó ngon lắm, tôi nói với cậu, tôi cực kỳ muốn ngủ với bà ta. Hơn nữa bà ta là mẹ của Bào Văn, ngủ với bà ta rồi, tôi chắc chắn sẽ khiến Bào Văn gọi tôi là bố! Đương nhiên, bây giờ cậu có thể bảo Bào Văn gọi cậu là bố rồi, ha ha ha.”
Nghe thấy lời vô tư của anh Đậu, tôi rất đau đầu, tôi nói: “Tôi bị người khác chuốc thuốc!”
Anh Đậu lập tức không cười nữa sau đó hỏi tôi có chuyện gì? Tôi không trả lời câu hỏi của anh ấy mà hỏi lại: “Khi Giai Âm bảo anh đến đón em, cô ấy có nói gì không?”
Sao Giai Âm lại biết tôi đang ở đây? Tuy cô ấy rất tốt với tôi, nhưng thông tin của cô ấy quá nhanh nhạy, tôi không thể không nghi ngờ cô ấy. Hơn nữa chú Lôi từng nói cô ấy tìm người âm thầm đi theo tôi. Tôi không hiểu, nếu thật sự là như vậy, sao người đó không ra tay?
Trước đây cô ấy muốn rèn luyện tôi, không ra tay vẫn chấp nhận được, nhưng bây giờ thì sao?
Anh Đậu nói Tống Giai Âm không nói gì, trong lòng tôi liền dậy sóng.