Đêm Nay Có Kịch Hay

Chương 326: “Cậu đừng nhìn tôi như vậy.”  




Nhưng váy của Trần Nhã đã bị xé rách tả tơi, không thể che thân được, ngược lại còn có cảm giác đã nghiện còn ngại.



Trần Nhã đưa lưng về phía trước, run lẩy bẩy ngồi ở đó.





Nhìn đôi vai gầy gò của Trần Nhã, tôi đột nhiên thấy hơi thương bà ấy, tôi tìm một cái áo phông cho bà ấy và nói: “Nếu không chê thì thì dì mặc bộ quần áo này đi.”



Trần Nhã không lấy quần áo của tôi mà chạy vội đến chỗ tủ quần áo, tìm một chiếc áo ngủ khoác lên trên người. Lúc này cơ thể bà ấy vẫn đang run rẩy, đặc biệt là cặp đùi mềm mại có vẻ như mất hết sức lực.





Tôi liếc mắt nhìn khuôn mặt nhìn nghiêng của Trần Nhã và phát hiện ra bà ấy đang ấm ức khóc.



Tôi nói: “Dì Trần, đêm qua chúng ta đều bị chuốc thuốc. Vốn dĩ tôi muốn đẩy dì ra nhưng dì không kiểm soát được mình, nhìn dì đẹp như vậy, lại thêm tác dụng của thuốc, tôi cũng không chịu đựng được.”



Trần Nhã hơi ngơ ngác, bà ấy cắn môi, mặt bà ấy lập tức đỏ bừng lên, có vẻ như bà ấy ngại ngùng vì nhớ lại chuyện xảy ra vào đêm qua.



Nhìn thấy dáng vẻ thẹn thùng nhưng lại cau mày phiền muộn của Trần Nhã, tôi nuốt nước bọt, tôi vừa mới được nếm trải cảm giác khoái lạc giữa nam và nữ, cả người như một con sâu tham lam, muốn làm thêm một lần nữa.



Có thể là ánh mắt của tôi quá nóng bỏng, Trần Nhã cau mày lại nhìn tôi với vẻ hơi hoảng sợ, bà ấy đỏ mặt nói: “Cậu đừng nhìn tôi như vậy.”



Tôi nhìn đôi môi sưng lên vì bị tôi hôn của bà ấy, dấu vết loang lổ trên chiếc cổ ngọc của bà ấy, cảnh tượng điên cuồng đêm qua không ngừng chiếu lại trong đầu óc tôi. Cơ thể tôi nóng lên như bị lửa đốt, tôi cố gắng nén ngọn lửa dâm tà này lại, tôi khó khăn chuyển ánh mắt ra khỏi cơ thể bà ấy và hỏi: “Dì đau lắm phải không?”



Trần Nhã không nói gì, tôi lén lút liếc nhìn bà ấy, mới phát hiện ra mặt bà ấy đã đỏ bừng lên rồi.



Nhưng Trần Nhã đúng là một người phụ nữ mạnh mẽ, tâm trạng của bà ấy bình thường trở lại rất nhanh, bà ấy nói: “Trần Danh, tôi không biết là ai muốn hại chúng ta. Là cậu cũng vậy, là kẻ thù của cậu cũng thế. Tôi mong chuyện này kết thúc tại đây. Cậu yên tâm, tôi sẽ không làm phiền cậu, cũng sẽ không bắt cậu chịu trách nhiệm. Sau khi rời khỏi nơi này, hai chúng ta đừng gặp lại nhau nữa.”



Nói xong, Trần Nhã quay mặt lại nhìn tôi và nói: “Còn nữa, cho dù Văn Văn đối xử với cậu thế nào, cậu cũng không nên quá đáng như vậy! Suy cho cùng con bé cũng chỉ là một cô gái, sau khi bị cậu đuổi ra khỏi Nam Kinh, con bé phải sống thế nào?”



Khi nói câu cuối cùng, trong giọng nói của Trần Nhã thấp thoáng sự tức giận. Bà ấy đỏ mắt, giống như là đang nghĩ đến cô con gái bị tôi ép phải rời khỏi Nam Kinh của mình.



Trái tim tôi chùng xuống, tôi hỏi Trần Nhã nói vậy là có ý gì? Chẳng lẽ bà ấy tưởng tôi là người chuốc thuốc bà ấy? Bà ấy tưởng vì tôi ghét Bào Văn nên trút giận lên người bà ấy, muốn trả thù bà ấy, muốn chiếm hữu bà ấy? Chẳng lẽ trong mắt bà ấy tôi xấu xa như vậy? Không biết tại sao mà trong lòng tôi thấy cực kỳ thất vọng.



Trần Nhã quay mặt lại, ai oán nhìn tôi: “Nếu không phải cậu thì ai sẽ ra tay với tôi? Ai lại muốn hai chúng ta có quan hệ bất chính với nhau? Đối phương làm như vậy thì được lợi gì? Không có! Chỉ có cậu, cậu chiếm hữu tôi, sẽ có khoái cảm báo thù! Hơn nữa, nếu thật sự có người hại chúng ta, tại sao lại đến nhà tôi?”





Tôi sửng sốt, vì lời của Trần Nhã đã nhắc nhở tôi một điểm, đó là đã có người chuốc thuốc hai chúng tôi, chắc chắn là có mục đích không thể để người khác biết. Nhưng mà, giống như bà ấy nói, cho dù hai chúng tôi ngủ với nhau thật thì cũng không có vấn đề gì. Dù sao thì một người độc thân, một người là quả phụ chồng chết nhiều năm, đối phương không được lợi gì cả.







Nghĩ đến đây, tôi có thể hiểu được tại sao Trần Nhã lại cho rằng tôi đã sắp xếp mọi việc, tôi cực kỳ bất lực nói: “Dì Trần, tôi biết dì rất khó tin nhưng chuyện này thật sự không phải tôi làm.”







Nói xong, tôi liếc nhìn vai mình, ở đó vẫn có một vài vết bầm tím, tôi nói: “Dì xem vết thương trên vai tôi đi, đây là dấu vết người đánh lén tôi đêm qua để lại.”







Trần Nhã nhanh chóng liếc nhìn cơ thể tôi, mặt bà ấy lại càng đỏ hơn. Bà ấy nói: “Cậu không tự nhìn xem trên người cậu có bao nhiêu vết thương! Tìm đại một vết thương nhỏ liền muốn qua mặt tôi? Cậu tưởng tôi ngu ngốc như vậy thật à?”




Nói xong Trần Nhã liền đi ra khỏi cửa, tôi phát hiện ra hai chân của bà ấy tách nhau rất xa, tôi nghĩ bây giờ bà ấy đi ra với dáng vẻ thế này, có lẽ ai cũng biết đêm qua bà ấy đã làm gì.