Đêm Nay Có Kịch Hay

Chương 321: “Não của cậu cũng tốt lắm.”  




Một đoàn bốn người đi tới bệnh viện, Đoàn Thanh Hồ ngất đi, chúng tôi nhanh chóng đưa chị ấy tới phòng cấp cứu, sau khi cánh cửa phòng cấp cứu đóng lại tôi mới không kiềm chế được hỏi: “Giai Âm, sao cô biết chú Lôi Nhân xử lý tôi?”



Tống Giai Âm đột nhiên chớp mắt nhìn tôi, trông cô ấy rất thần bí, vừa xinh đẹp lại vừa ma mị. Cô ấy cười nói: “Trần Danh, cậu đoán xem? Nếu cậu đoán đúng tôi có thể trả lời cặn kẽ cho cậu một chuyện, chuyện gì cũng được, tôi nhất định sẽ nói thật.”









Tống Giai Âm bảo tôi đoán xem tại sao cô ấy biết tôi bị chú Lôi xử lý, trông bộ dạng gian trá của cô ấy tôi cảm giác như cô ấy trong chốc lát như từ tiên tử trên trời trở thành thiên kim tiểu thư ở dưới đất. Mặc dù cao quý vô cùng nhưng sinh động hơn càng khiến người khác muốn tiếp xúc hơn.





Tôi không nói gì, cứ nhìn cô ấy vậy, nghĩ tới sự đau khổ khi nghĩ rằng cô ấy đã chết, nghĩ về sự vui mừng khôn xiết khi cô ấy xuất hiện, tôi ngẩn người, trong đầu chỉ có một suy nghĩ đó chính là cô ấy còn sống, thật tốt.



Tống Giai Âm đột nhiên cười hỏi: “Tôi có xinh không?”



Lúc này tôi mới ý thức được là mình nhìn cô ấy rất lâu, mặt tôi nóng phừng phừng, quay đầu đi và trả lời ngượng ngùng: “Xinh.”



Tống Giai Âm cười ha ha nói: “Nếu cậu có thể đoán ra, tôi sẽ cho cậu nhìn tôi lâu hơn chút.”



Tôi nhìn trộm cô ấy một cái, hỏi thật thận trọng: “Thật sao?”



Tống Giai Âm nhếch mép cười nói: “Thật.”



Thế là tôi bắt đầu suy nghĩ kỹ càng, nhớ lại những chuyện xảy ra gần đây, tôi mạnh dạn đoán thầm, Tống Giai Âm không hề gặp nguy hiểm, cô ấy chỉ cố ý khiến chú Lôi mất cảnh giác, sau đó lấy tôi làm mồi nhử, muốn xem chú Lôi rốt cục có trung thành với nhà họ Tống không, xem có bằng mặt không bằng lòng hay không. Khi tất cả chúng tôi đều cho rằng cô ấy gặp nguy hiểm đến tính mạng thì cô ấy lại như con rắn lục chĩa vào chúng tôi, luôn quan sát chúng tôi, để ý mọi hành động của chú Lôi.



Cho nên ngay từ đầu Tống Giai Âm đã khống chế tình hình, người theo dõi giúp cô ấy chính là Tam gia.



Nếu tôi đoán đúng thì có phải có nghĩa là tôi đã bị cô ấy lợi dụng? Cái gọi là dục tốc bất đạt của cô ấy, cái gọi là giúp đỡ tôi lần cuối đều là giả? Cứ nghĩ tới sẽ có khả năng đó mà trong lòng tôi thấy khó chịu, có lẽ cô ấy không biết bản thân mình đã chiếm vị trí quan trọng thế nào trong lòng tôi nên cũng không hiểu được khi tôi biết cô ấy gặp nguy hiểm tôi đã lo lắng nhường nào, khi tôi biết cô ấy chết tôi khó chịu biết bao. Đó là nỗi đau như hàng chục nghìn mũi tên đâm vào tim, là cảm giác đau đớn khi mất đi tất cả, đáng tiếc cô ấy không hiểu được.



Trông Tống Giai Âm vẫn bình tĩnh, tôi không thể ngăn mình tự giễu, cô ấy đương nhiên không biết được vì hai chúng tôi khác nhau một trời một vực, thế giới của tôi và của cô ấy khác nhau hoàn toàn, có lẽ từ nhỏ cô ấy đã là thiên kim tiểu thư tè dầm ở nhà Quốc hội, còn tôi từ nhỏ đã là một nông dân phải bán mặt cho đất bán lưng cho trời. Vì sự khác biệt này nên tôi phải ngẩng đầu nhìn cô ấy, ngưỡng mộ cô ấy, còn cô ấy chỉ là cúi xuống nhìn tôi giống như một con kiến đang tìm sự trợ giúp để sinh tồn, không ngừng đi kiếm thức ăn.



Tống Giai Âm đột nhiên hỏi tôi sao không nói gì? Tôi định thần lại cúi đầu xuống, rồi nói những suy đoán của mình ra.





Tống Giai Âm nhíu mày nói: “Não của cậu cũng tốt lắm.”







Vậy là nói đúng rồi, trong lòng tôi không còn vui mừng nữa mà chỉ còn sự khó chịu.







Tống Giai Âm nói: “Nhưng có một số chỗ không như cậu nghĩ. Thứ nhất, tôi không lợi dụng cậu, mà thật sự nghĩ dục tốc bất đạt, để cậu có thể lên nhanh như diều gặp gió; Thứ hai, clip đó không phải tôi bảo Vân Tam Thiên quay mà là anh ta đoán được tôi không sao, phát giác ý định làm phản của chú Lôi nên mới theo dõi, do vậy mới quay lại được, nếu tôi muốn giết chết chú Lôi thì cũng không cần clip này. Đương nhiên, có clip này có thể rửa sạch tội cho cậu, cũng khiến cho cậu bớt đi không ít phiền toái và có thể coi là chuyện tốt như dệt hoa trên gấm.