Hình như biết tôi đang nghĩ gì, Tống Giai Âm đột nhiên chớp mắt nhìn tôi, rồi cười nói: “Quy tắc của ông? Có phải ở Nam Kinh ông mới là người có quyền quyết định?”
Nói xong cô ấy nhìn Diệp Phong cười nói: “Diệp đại thiếu gia cũng nghĩ như vậy sao?”
Từ khi Tống Giai Âm xuất hiện, Diệp Phong luôn chau mày và trong trạng thái phòng bị, hình như thấy nhân vật nguy hiểm nào đó. Lúc này Tống Giai Âm đột nhiên hỏi anh ta, anh ta hơi chau mày rồi trầm giọng nói: “Nam Kinh đương nhiên không phải do một tên lưu manh có quyền quyết định.”
Tống Giai Âm hé miệng cười nói: “Không sai, cho nên Lôi Nhân ông ‘tự lập tòa án’, hòng ‘giết người khác’, hơn nữa còn ‘tụ tập phi pháp’, những việc này đều là phạm tội, một tên tội phạm có tư cách gì để nói về quy tắc?”
Ngừng một lúc, trước ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người, cô ấy lại ném ra một ‘quả bom’, nói: “Vả lại, người giết chết Cao Dĩ Tường là ông, nhưng ông lại vu oan giá hoạ cho người khác. Hành động bỉ ổi dám làm không dám nhận của ông mà xứng làm vua của thế giới ngầm của đất Nam Kinh này? Cũng xứng đặt ra quy tắc của các thế lực ở Nam Kinh sao?”
Một câu nói lại lần nữa khiến không khí hộp đêm sục sôi.
Sắc mặt chú Lôi trắng bệch nói: “Nói bậy, Cao Dĩ Tường là do Trần Danh giết, chứng cớ rành rành!”
“Chứng cớ rành rành? Thế được, chỗ tôi đây cũng có chứng cớ rành rành, có thể chứng minh kẻ giết người là ông. Lôi Nhân, ông dám xem không?” Tống Giai Âm cười lạnh lùng.
Cô ấy nói xong, Tam gia gọi Triệu Côn Bằng ra, Triệu Côn Bằng bước vào, nhanh chóng đi xuyên qua đám người bước tới phía máy tính ở góc dưới của sân khấu.
Không bao lâu, trên màn hình hiện ra cảnh “tôi” đâm chết Cao Dĩ Tường, có điều hình ảnh này còn có phần sau.
Chỉ thấy “tôi” giả kia chầm chậm quay lại, khuôn mặt xuất hiện trên màn hình là Đao Tử, đối diện Đao Tử là chú Lôi đang ngồi vắt chân, nhìn Cao Dĩ Tường nằm đó với khuôn mặt đắc ý.
Chân tướng sự việc trong chốc lát đã sáng tỏ, tất cả mọi người đều nhìn chú Lôi với ánh mắt ngỡ ngàng, Tống Giai Âm chớp mắt nói: “Lôi Nhân, ông còn có gì để nói nữa không?”
Sắc mặt chú Lôi khó coi, không nói nên lời.
Tống Giai Âm bình tĩnh nói: “Ông giết Cao Dĩ Tường, nhưng giả vờ là người bắt được hung thủ, nói xằng bậy kích động tâm lý của mọi người, dắt mũi tất cả mọi người rồi chơi khăm họ hết lần này đến lần khác, Lôi Nhân, ông đúng là tính toán giỏi lắm.”
Rất nhiều người phía dưới sân khấu đều phẫn nộ, dù sao vừa rồi chú Lôi còn kêu gọi mọi người, còn một số người không tức giận là vì không dám thể hiện ra mà thôi. Dù sao thì chú Lôi có bị Tống Giai Âm xử lý hay không vẫn chưa biết được.
Chú Lôi chau mày, vừa định hành động thì một nhóm cảnh sát đặc nhiệm đột nhiên xông vào. Sự xuất hiện đột ngột của họ khiến tất cả mọi người đều hốt hoảng. Người đi đầu gật đầu với Tống Giai Âm, sải bước hiên ngang đến trước sân khấu nói: “Lôi Nhân, ông đã bị bắt với tội ‘giết người’, ‘phản quốc’.”
Tất cả mọi người đều sững sờ, kể cả tôi. Nói chú Lôi phạm tội giết người tôi có thể hiểu, nhưng sao lại là “tội phản quốc”?
Tôi nhìn Tống Giai Âm, cô ấy nhìn tôi cười, tôi đột nhiên bình tâm trở lại, nghĩ “tội phản quốc” có lẽ là tội mà Tống Giai Âm sắp xếp cho ông ta, để dồn ông ta vào chỗ chết.
Giờ tôi thực sự chẳng hiểu gì cả, tôi cảm giác Tống Giai Âm ngày càng thần bí, sức mạnh của cô ấy quả thực rất lớn, rốt cục cô ấy có thân phận gì, tại sao lại quan tâm đến tôi?
Không lâu sau, chú Lôi và đàn em của ông ta đều bị bắt đi. Tôi phấn khích đến mức bò dậy, lao xuống sân khấu đến bên cạnh Đoàn Thanh Hồ. Tôi đẩy Diệp Phong ra, nói với Đoàn Thanh Hồ: “Chị, em đưa chị đến bệnh viện.”
Nói xong, tôi cõng Đoàn Thanh Hồ trên lưng muốn xông ra ngoài, khi đi qua Tống Giai Âm, tôi dừng lại ngập ngừng muốn nói, cô ấy cười hiền lạnh bảo: “Tôi đưa cậu đi.”
Tôi không khách sáo với cô ấy vì tôi biết vết thương của Đoàn Thanh Hồ không thể chậm trễ.
Tam gia chau mày nói: “Tôi lái xe chở các cậu, đi thôi.”