Anh Đậu nói xong thì xông lên, chân phải đạp mạnh, khụy gối trái, tay phải nắm chặt giơ lên cao, tay trái mở ra. Cao Phong lập tức đưa tay ngăn chặn cú đá của anh ấy, lại bị anh ấy dùng tay trái tát lên mặt, trước ngực cũng bị tay phải đánh trúng một quyền, cả người lui về sau mấy bước.
Cao Phong thở hổn hển mắng: “Mẹ kiếp!”. Đàn em của hắn thấy tình thế không ổn lập tức cũng xông lên, đánh về phía anh Đậu. Tôi sợ anh Đậu chịu thiệt, nên nhặt cái chổi trên đất đánh về phía bọn chúng. Sau khi dẫn dụ tên đàn em rời đi, anh Đậu đánh nhau cùng với cao Phong một lúc. Cao Phong không làm được gì, ném lại một câu hung ác rồi bỏ chạy.
Tôi vội vàng nhào lên gõ cửa hô: “Chị Thủy, không sao rồi, chị mau mở cửa ra.”
Cửa vừa mở ra tôi đã thấy bóng dáng hoảng hốt lo sợ của Tô Nhược Thủy, trên mặt vẫn còn vương nước mắt. Cô ấy lao vào lòng tôi bật khóc: “Em trai nhỏ, chị rất sợ hãi, chị suýt nữa phải nhảy lầu rồi.”
Nhìn Tô Nhược Thủy bình thường dũng cảm như vậy, dáng vẻ lúc này lại mềm mại yếu ớt, tôi cảm thấy vô cùng đau lòng. Xoa xoa đầu cô ấy, tôi nói không sao, tôi ở đây, tôi trở về rồi, sẽ không để người khác bắt nạt cô ấy.
Tô Nhược Thủy lau nước mắt, vừa muốn nói chuyện với tôi, thì nhìn thấy anh Đậu, sắc mặt liền thay đổi, trực tiếp chắn trước mặt tôi nói: “Anh đến đây làm gì?”
Rõ ràng rất sợ hãi nhưng cô ấy vẫn che chắn bảo vệ cho tôi, điều này làm tôi cảm thấy vô cùng ấm áp.
Anh Đậu đỏ mặt lúng túng nói: “Chuyện này... tôi không làm phiền hai người nữa.”
Tôi kéo Tô Nhược Thủy giải thích với cô ấy trước kia đều là hiểu lầm sau đó mời anh Đậu vào trong nhà. Anh Đậu xoa xoa mũi nói thôi khỏi, liếc nhìn tôi ý bảo tôi tự giải thích mọi chuyện rồi đi mất.
Tôi kéo Tô Nhược Thủy vào nhà kể cho cô ấy toàn bộ mọi chuyện đêm nay. Nghe xong cô ấy thở dài: “Văn Văn thế này là điên rồi.”
Tôi không thích nghe Nhược Thủy nhắc tới Bào Văn, lại trông thấy vẻ mặt mệt mỏi của chô ấy nên bảo chị nghỉ ngơi thật tốt. Cô ấy gật đầu, chúng tôi tự về phòng đi ngủ.
Nằm trên giường, nghĩ đến tất cả mọi chuyện xảy ra đêm nay, tôi cảm thấy mình thật may mắn mới gặp được anh Đậu. Nghĩ đến từ “anh em”, tôi càng thêm kích động.
Chiều ngày hôm sau, tâm trạng tôi rất tốt cùng đến quán bar với Tô Nhược Thủy. Kết quả vừa xuống xe liền nghe thấy âm thanh quen thuộc: “Chính hắn là người đánh anh trai làm anh ấy bị thương nặng, mau bắt lấy hắn!”
Tôi nhìn về hướng âm thanh, chỉ thấy em gái của anh Đậu đang hung ác trừng mắt nhìn tôi. Mấy người đàn ông bên cạnh cô ấy nghe thế, thì xông lên ngay lập tức. Tôi vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra đã bị mấy người đàn ông đè xuống đất.
Tôi không hiểu gì nhìn về phía em gái anh Đậu, thấy sắc mặt cô ấy vô cùng xấu, không giống như đang đùa giỡn, lo lắng nói: “Có phải anh Đậu xảy ra chuyện rồi không?”
Cô ấy trừng mắt nhìn tôi nói: “Anh còn giả vờ! Anh tôi bây giờ đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt. Anh là đầu sỏ gây tội còn nói không biết, đúng là không biết xấu hổ.”
Em gái anh Đậu nói giờ anh ấy đang nằm trong trong phòng chăm sóc tích cực. Nghe thế cả người tôi bỗng ngây ra. Không để tôi kịp hiểu ra, họ đã muốn kéo tôi lên chiếc xe màu đen, còn muốn bắt cả Tô Nhược Thủy theo.
Tôi nóng nảy, đúng lúc này thì thấy Triệu Côn Bằng dẫn theo mấy anh em ra, tôi bị nhét vào trong xe, xe cũng sắp chạy. Tôi vội vàng hô: “Mau cứu chị Nhược Thủy.”
Triệu Côn Bằng lao mạnh lên phía trước, trái phải tung quyền, trực tiếp đánh hai người đang giữ lấy Tô Nhược Thủy phải lui về sau mấy bước. Anh ấy chắn trước người Tô Nhược Thủy lạnh lùng hỏi: “Chúng mày là ai?”
Chiếc xe chở tôi nghênh ngang rời đi, Triệu Côn Bằng muốn đuổi theo lại bị mấy người xung quanh quấn lấy, chỉ có thể trơ mắt nhìn tôi càng lúc càng xa.