Đêm Nay Có Kịch Hay

Chương 157: “Mày định lấy dao ra dọa ai đây?




Tôi nói: “Đừng động vào bọn chúng. Chỗ dựa của Bào Văn rất lớn. Cho dù chúng ta có thể giải quyết hai tên đó, Bào Văn cũng có thể phái hai người khác qua. Hơn nữa nếu chọc điên cô ta, không biết chừng cô ta làm trò điên rồ gì đối phó em gái tôi. Cho nên anh chỉ cần cho người nhìn chằm chằm bọn chúng, âm thầm bảo vệ con bé là được.”





Anh Đậu gật đầu hiểu rõ nhưng vẫn có điều thắc mắc, bọn họ luôn để mắt đến nhà Bào Văn, sao lại không ai nhìn thấy Trần Nhã vào nhà lúc nào?



Tôi nói rất đơn giản, có lẽ Trần Nhã nhìn thấy bọn họ ở bên ngoài nên đã đi vào từ cửa sau. Điều này tôi đúng là không nghĩ đến nên mới không cho người canh gác ở cửa sau.





Anh Đậu nói hóa ra là thế, xem ra bà ta cũng không phải là nhân vật đơn giản. Hơn nữa vì không thấy tôi gọi điện, lại không thấy trong nhà có tiếng động nên bọn họ nghĩ tôi hành động rất thuận lợi.



Tôi cười chua xót, gục đầu xuống.



Triệu Côn Bằng nói: “Trần Danh, đừng nản lòng, sớm muộn cũng có một ngày cậu khiến bọn họ phải quỳ xuống.”



Tôi nghiến răng nghiến lợi nói: “Em không muốn cô ta quỳ xuống, em chỉ muốn cướp lấy tất cả mọi thứ của cô ta, làm cô ta trở thành chó hoang ở Nam Kinh, em muốn mọi thứ của cô ta biến thành của em.”



Triệu Côn Bằng và anh Đậu liếc mắt nhìn nhau thở dài một tiếng. Tôi biết bọn họ cảm thấy tôi đang mơ mộng hão huyền, chỉ cười chua xót, cố gắng áp chế dã tâm đang ngày càng lớn lên, chỉ nói muộn rồi, tôi phải quay về thôi.



Anh Đậu nói trễ rồi, hay là hôm nay ngủ ở đây. Tôi lắc đầu, trong lòng nghĩ tới Tô Nhược Thủy, làm sao còn tâm trạng ngây ngốc ở nơi khác. Triệu Côn Bằng nói cũng phải về nhà, ngày mai tôi cùng anh ấy đến quán bar, nói tôi còn là đại ca trong quán đấy.



Lại trò chuyện một lúc, anh Đậu lái xe đưa tôi về nhà, Triệu Côn Bằng cũng lái xe rời đi.



Về đến dưới lầu nhà Tô Nhược Thủy đã sắp mười hai giờ rồi. Tôi vừa xuống xe, chợt nghe thấy trên lầu truyền đến tiếng đập cửa, trong lòng thầm kêu không ổn, tôi chạy nhanh lên lầu, thì thấy Cao Phong đứng đó đang đập mạnh cửa. Hắn vừa đập cửa vừa chửi bới Tô Nhược Thủy.



Người đàn ông diện mạo hèn mọn bên cạnh hắn nói: “Anh Phong, không mở được thì để em dùng dây thép thử xem.”



Cao Phong nói hắn mau mở thử, sau đó đứng bên cạnh chống hông thở hổn hển mắng. Có lẽ vì thấy hắn hung dữ, hàng xóm bên cạnh cũng không dám ra xem. Tôi rút con dao trong túi áo vọt qua, kết quả chưa kịp đánh lén đã bị Cao Phong phát hiện.



Cao Phong lạnh lùng cười nói: “Đồ lang thang, hóa ra mày không ở trong nhà.” Hắn liếc nhìn tay tôi: “Mày định lấy dao ra dọa ai đây?” Nói xong thì đi về phía tôi.





Cao Phong đánh nhau rất giỏi, điều này tôi vẫn biết. Cho nên vừa nhìn thấy hắn đến gần, tôi theo bản năng liền lùi về sau một bước. Đúng lúc này, có một bàn tay vững vàng vỗ lên vai tôi.







Tôi quay lại liền thấy anh Đậu đang lạnh lùng đứng sau lưng tôi nói: “Cao Phong, nửa đêm nửa hôm chạy tới nhà người khác làm mưa làm gió, đây là nhà họ Cao dạy cậu sao?”







Cao Phong nhíu mày nhìn về phía anh Đậu cười nhạo nói: “Tôi còn tưởng là ai, hóa ra là anh. Sao nào, anh muốn chơi cùng thằng vô dụng này à? Vậy tôi nói trước cho anh biết, Khôn thiếu gia từng nói, đợi cậu dưỡng thương thật xong sẽ giết chết thằng chó này. Dám qua lại chỗ với hắn, cẩn thận Khôn thiếu gia xử lí anh.”